Thật ra, lúc Quý Bạch đưa ra kết luận “quan hệ bất chính” ở hiện
trường, Hứa Hủ đã ý thức được sự sơ suất của bản thân, nhưng cô
không đào sâu suy nghĩ. Bây giờ bị Quý Bạch bóc trần, cô mới
hiểu, chính tâm trạng đã ảnh hưởng đến sự phán đoán của cô.
Lúc nói câu này, Hứa Hủ vẫn cúi thấp đầu. Từ góc độ của Quý
Bạch, đôi vai mảnh dẻ của cô hơi co lại, đầu cúi rất thấp, mái tóc
ngắn mềm mại rủ xuống trán. Anh lờ mờ có thể nhìn thấy đường
nét của gương mặt trắng ngần, cái cổ mảnh mai. Trông cô không
giống một người phụ nữ trưởng thành, mà giống một cô thiếu nữ
yếu ớt và cố chấp.
Hôm nay là lần đầu tiên Hứa Hủ có mặt ở hiện trường án mạng,
người chết còn là bạn của cô. Thật ra Quý Bạch rất hài lòng về
biểu hiện của Hứa Hủ.
Tuy nhiên, hài lòng là một chuyện, dạy bảo lại là chuyện khác.
Có điều... Quý Bạch vốn định giáo huấn Hứa Hủ thêm vài câu,
nhưng thấy bộ dạng ủ rũ của cô, anh đột nhiên không có tâm trạng
tiếp tục.
Anh không lên tiếng, Hứa Hủ tưởng đã xong chuyện, cô đang
định đứng dậy về văn phòng, Quý Bạch bất chợt ngồi xổm xuống.
Đôi mắt đen của anh ngang bằng cô, anh nhìn cô với ánh mắt
mang hàm ý nào đó.
Gương mặt hai người gần trong gang tấc, Hứa Hủ sững sờ. Thân
hình cao lớn của Quý Bạch ngồi trước mặt cô, yên tĩnh như pho
tượng, cảm giác này thật... khó diễn tả.