Sau vài giây mắt đối mắt, Quý Bạch nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe
của Hứa Hủ, cuối cùng anh nói: “Không có lần sau, em đừng khóc
nữa.”
Hứa Hủ: “...”
Thật ra ban đầu nước mắt đã dâng tràn lên khóe mi, nhưng cô
nhanh chóng kiềm chế. Có điều đôi mắt không tránh khỏi bị đỏ
hoe.
Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, Hứa Hủ chau mày ngoảnh
đầu, né tránh ánh mắt Quý Bạch: “Em không khóc từ lâu rồi.”
Bắt gặp dáng vẻ quẫn bách của cô, Quý Bạch cười cười. Vừa định
đứng dậy, ánh mắt anh vô tình liếc xuống dưới.
Làn da trên cổ Hứa Hủ cũng vừa trắng vừa mỏng manh, tựa hồ có
thể nhìn rõ gân xanh. Có lẽ do ngượng ngùng, gương mặt nhỏ nhắn
của cô đỏ bừng, đỏ đến tận cổ và mang tai... Quý Bạch chưa bao
giờ thấy làn da của một người lại mỏng manh yếu ớt như vậy,
dường như chạm vào là có thể rách toang.
Quý Bạch vẫn ngồi xổm bất động, Hứa Hủ lập tức phát giác, cô
quay đầu hỏi: “Tại sao anh nhìn em như vậy?”
Quý Bạch liếc cô một cái, thản nhiên như không: “Em thử nói
xem nào?” Vừa dứt lời, anh liền đứng dậy bỏ đi.
Hứa Hủ ngẫm nghĩ, có lẽ anh muốn xem xét cô. Thế là cô cũng
đứng dậy, đi theo anh về văn phòng.
Vừa vào văn phòng, Quý Bạch liền có cảm giác không khí bất
bình thường. Triệu Hàn đưa mắt ra hiệu với anh, mấy người cảnh