Một lúc sau, có người ghé sát Hứa Hủ, cười hì hì: “Chúng tôi chơi
xúc xắc, cô có chơi cùng không?”
Hứa Hủ mỉm cười lịch sự: “Cảm ơn, tôi không tham gia.”
Người bên cạnh không ép buộc, tiếp tục vui chơi. Chỉ có điều,
thỉnh thoảng bọn họ lại đưa mắt về phía Hứa Hủ. Trong phòng toàn
là trai thanh gái lịch, chỉ có cô mặc quần dài áo sơ mi đơn giản,
gương mặt trắng trẻo không trang điểm, ngồi nghiêm chỉnh ở một
góc. Hứa Hủ chẳng bận tâm, nhưng trong con mắt người khác, cô
có một vẻ cô độc không ăn khớp với bầu không khí ở đây.
Thư Hàng hỏi Quý Bạch: “Để cô ấy một mình có sao không?”
Quý Bạch nhìn Hứa Hủ, nheo mắt hút thuốc: “Không sao. Cô ấy
bẩm sinh thích yên tĩnh, cố ép cô ấy chơi, cô ấy ngược lại sẽ càng
không thích ứng.”
Hầu Tử đứng dậy: “Thế sao được? Chúng ta không thể bỏ mặc
người Quý tam dẫn đến. Để tớ đi nói chuyện với cô ấy.” Nói xong,
anh ta liền đi qua bên đó.
Mọi người đều cười, một người nói: “Anh ba, Hầu Tử trăng hoa
lắm đấy, anh không ngăn cản, cô học trò nhỏ của anh chịu thiệt thì
sao?”
Quý Bạch vừa cất giọng thản nhiên vừa tiếp tục ra bài: “Cũng
chưa biết ai chịu thiệt đâu.”
Ván này, Quý Bạch đại thắng. Vô tình ngẩng đầu, anh bắt gặp
Hầu Tử đặt tay lên thành ghế sau lưng Hứa Hủ, cười nói điều gì
đó. Sắc mặt Hứa Hủ vô cảm, nhưng cô rõ ràng mất kiên nhẫn, cả