người cao lớn, mặc comple nghiêm chỉnh. Hắn ôm eo Diệp Tử
Tịch, thậm chí anh còn lờ mờ nhìn thấy bàn tay hắn tùy tiện thò
vào trong áo Diệp Tử Tịch. Cả người Diệp Tử Tịch dính chặt vào
người hắn. Anh chưa bao giờ chứng kiến bộ dạng hèn mọn nhu
thuận này của cô.
“Người đó là ai?” Hứa Hủ hỏi.
“Anh không biết. Nhưng mục tiêu của Diệp Tử Tịch rất kiên định.
Anh nghĩ, cô ấy sẽ không làm chuyện vô dụng.”
Hai anh em trò chuyện ở trong phòng. Quý Bạch và mấy đồng
nghiệp đứng ở bên ngoài, cách lớp kính màu thẫm. Nghe đến đây,
Triệu Hàn ngập ngừng: “Ý của anh ta là...”
Quý Bạch bình thản trả lời: “Ý của cậu ta là, người đàn ông đó rất
có khả năng là kẻ đồng lõa của Diệp Tử Tịch ở Diệp gia.”
Sau khi hoàn tất việc lấy lời khai, Hứa Hủ đưa Hứa Tuyển về nhà.
Khi cô chuẩn bị quay lại cục cảnh sát, Hứa Tuyển đột nhiên nói:
“Anh muốn xem ảnh Diệp Tử Tịch lúc cô ấy qua đời.”
Hứa Hủ trầm mặc vài giây, gật đầu: “Em sẽ lấy cho anh xem,
nhưng anh phải chuẩn bị tinh thần.”
Hứa Tuyển nhìn tấm ảnh hồi lâu. Cuối cùng, anh giơ hai tay che
mặt, gục đầu xuống.
Hứa Hủ tiến lại gần, kéo anh vào lòng. Cảm giác có giọt nước
chảy xuống kẽ tay anh, tim Hứa Hủ nhói đau, cô hỏi khẽ: “Lúc ở
cục cảnh sát em không hỏi anh. Tại sao anh nói, anh không muốn