nhắc đến chị ấy? Ngay cả em và bố, anh cũng không muốn tâm sự
hay sao?”
Hứa Tuyển không trả lời.
Anh làm sao có thể nói với cô em gái nhỏ của anh, sau khi chia
tay người phụ nữ đó, người anh trai đa mưu túc trí lão luyện của cô
trên thực tế thường thức trắng đêm, mở mắt cho đến khi trời sáng
suốt mấy năm liền? Anh làm sao có thể nói, lúc nghe tin người phụ
nữ đó chết, anh đứng giữa phòng họp đông người nóng bức, mà
như đứng trên cánh đồng hoang vu mênh mông lạnh giá?
Hứa Tuyển ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt lo lắng của em gái, anh
vò tóc cô cười cười: “Có nói em cũng không hiểu.”
Hứa Hủ lặng thinh. Cô nghĩ, ở đây không có chuyện hiểu hay
không hiểu. Bất cứ sự lựa chọn nào trong cuộc đời con người cũng
mang lại kết quả được mất, Diệp Tử Tịch đã chọn sai hướng đi.
Tối muộn, đội cảnh sát hình sự kết hợp tình hình điều tra trước đó
và thông tin Hứa Tuyển mới cung cấp, tiến hành cuộc họp chung.
Lão Ngô báo cáo tình hình điều tra cụ thể: Thứ nhất, cuộc điều tra
quy mô lớn những đối tượng khả nghi ở bên ngoài như kẻ xấu đột
nhập gây án... không có kết quả.
Thứ hai, đội đã điều tra cả khu vực núi Lâm An, nhưng không
phát hiện chứng cứ hoặc dấu vết có giá trị.
Thứ ba, kể từ ngày xảy ra vụ án, đội đã cử người giám sát đám
người của Diệp gia 24/24 giờ, vẫn chưa phát hiện dấu hiệu bất
thường. Lời khai của bọn họ cũng không có sơ hở.”