Tuy Hứa Hủ không phải là loại người dễ dàng nhận thấy sức hút
của đàn ông, nhưng vừa gặp Trương Sĩ Ung, cô hơi ngây người.
Dung mạo và phong thái của anh ta rất xuất chúng. Anh ta chỉ
đứng yên lặng ở đó, toàn thân cũng tỏa ra khí chất nho nhã của
người đàn ông trưởng thành.
“Trương tiên sinh, làm phiền anh.” Quý Bạch mỉm cười bắt tay
Trương Sĩ Ung. Trương Sĩ Ung nhìn anh, ý cười trên khóe miệng
càng sâu hơn: “Cảnh sát Quý, nghe danh đã lâu.”
Hứa Hủ nhìn gương mặt nghiêng của Quý Bạch. Khác với khí
chất mạnh mẽ của Trương Sĩ Ung trong từng cử động, Quý Bạch
trầm ổn tự nhiên, không gây áp lực cho người khác. Xem ra, Quý
Bạch khiến người khác cảm thấy dễ chịu hơn.
Về lịch trình tối hôm xảy ra án mạng, thái độ của anh ta ung dung
bình thản: “Tối hôm đó tôi họp ở công ty đến 8 giờ, gần 9 giờ về
đến nhà. Tôi thật sự không thể cung cấp cho các anh bằng chứng
ngoại phạm.”
Đề cập đến Diệp Tử Tịch, Trương Sĩ Ung chỉ hơi nhíu mày: “Tôi
rất tán thưởng cô ấy, đáng tiếc.”
Rời khỏi văn phòng Trương Sĩ Ung, Quý Bạch chỉ nhận xét một
câu: “Vô cùng kín kẽ.”
Hứa Hủ chau mày: “Nếu em là Diệp Tử Tịch, em nhất định sẽ
chọn Trương Sĩ Ung.”
Quý Bạch đang châm điếu thuốc. Nghe cô nói vậy, anh dừng động
tác, nhướng mắt nhìn cô rồi cất giọng từ tốn: “Giả thiết không
thành lập. Chúng ta về cục cảnh sát cùng thảo luận.”