hoặc nhưng ánh mắt Hứa Hủ bộc lộ sự kinh ngạc pha lẫn thán
phục.
Bên ngoài cửa sổ sắc đêm tối mờ, ngọn đèn trong phòng tỏa ánh
sáng vàng dịu dàng. Quý Bạch nhìn vào đôi mắt trong veo của cô,
trong đó thể hiện rõ sự ngưỡng mộ, khiến trái tim Quý Bạch xao
động. Mọi người đều nói Hứa Hủ hiền như khúc gỗ, thật ra cô có
“đôi mắt biết nói”, chỉ là... ít nói mà thôi.
Ý cười trên khóe miệng Quý Bạch càng sâu hơn, anh tiếp tục tăng
thêm sự ngưỡng mộ của cô: “Muộn nhất là ngày mai, chứng cứ sẽ
đến tay chúng ta. Nội trong ba ngày, vụ án chắc sẽ được giải quyết.
Cục trưởng yêu cầu phá án trong vòng một tuần, nhưng có lẽ
không lâu đến mức đó.”
Lần này, Hứa Hủ hoàn toàn sửng sốt. Cô nhìn Quý Bạch không
chớp mắt.
Quý Bạch phì cười, vỗ tay xuống cái ghế bên cạnh anh: “Ngồi
sang bên này, tôi sẽ giải thích cho em nghe.”
Hứa Hủ chỉ muốn biết ngay đáp án, cô không hề để ý, “ngồi sang
bên này” có liên quan gì tới câu “giải thích” của anh. Cô lập tức
đứng dậy đi đến bên cạnh Quý Bạch ngồi xuống, ngẩng đầu chờ
đợi.
Quý Bạch rất tự nhiên vắt một tay ra thành ghế sau lưng Hứa Hủ.
Theo thói quen, anh dùng tay còn lại tìm bật lửa, châm điếu thuốc,
hít một hơi rồi nhả vòng khói trắng. Vừa định nói, Quý Bạch thấy
Hứa Hủ dõi theo khói thuốc, nhíu mày nói: “Chẳng phải hôm nay
em nói thầy đừng hút thuốc hay sao?”