Khi ánh hoàng hôn buông xuống, Quý Bạch và Hứa Hủ quay về
cục cảnh sát. Họ tìm một nhà hàng nhỏ gần cục cảnh sát, đợi Lão
Ngô và Diêu Mông.
Quý Bạch ném thực đơn cho Hứa Hủ, còn anh đi ra phòng ngoài.
Ngước nhìn bầu trời trầm tư một lúc lâu, Quý Bạch cảm thấy mạch
suy nghĩ trở nên rõ ràng, tâm trạng anh cũng nhẹ nhõm hẳn.
Khi Quý Bạch quay về phòng ăn, liền bắt gặp ánh mắt nôn nóng
của Hứa Hủ, cô chờ đợi kết luận của cuộc điều tra ngày hôm nay.
Quý Bạch ngồi xuống ghế: “Theo tình hình trước mắt, vợ chồng
chị hai và vợ chồng chị ba đều có khả năng là hung thủ. Tuy nhiên,
người tình và đồng minh của Diệp Tử Tịch có khả năng lớn là
Trương Sĩ Ung.”
Hứa Hủ gật đầu: “Bất kể về tính cách, năng lực hay thực lực trong
tập đoàn Diệp thị, anh ta đều là sự lựa chọn tốt nhất của Diệp Tử
Tịch. Thêm vào đó, biểu hiện của Diệp Tiếu cũng rất đáng nghi.”
Lúc này, nhân viên phục vụ mang một ít rau trộn vào phòng. Quý
Bạch cầm thực đơn, gọi một ấm trà. Hứa Hủ không tỏ ra nhẹ nhõm
như anh, cô chau mày: “Những điều chúng ta thảo luận chỉ là khả
năng tương đối, chúng ta không có bằng chứng xác thực.”
Quý Bạch cầm cốc trà, cất giọng lãnh đạm: “Có chứng cứ, chứng
cứ chính ở trên người anh ta.”
Hứa Hủ giật mình. Cô không có nhiều kinh nghiệm, dù Quý Bạch
nhắc đến chứng cứ, cô vẫn hết sức mờ mịt. Nhưng Hứa Hủ biết
Quý Bạch đã tìm ra đầu mối nên anh mới nói vậy. Mặc dù nghi