Quý Bạch nhìn Lão Ngô, Lão Ngô đồng thời nhìn anh.
Quý Bạch mỉm cười, không lên tiếng.
Lão Ngô và Triệu Hàn đều đi ra ngoài, Hứa Hủ nhanh chóng đi
vào phòng. Ánh mắt cô lập tức dừng lại ở cánh tay Quý Bạch:
“Thầy, tay thầy không sao đấy chứ?”
Quý Bạch thư thái tựa người vào thành ghế phía sau, giơ tay ra
trước mặt cô: “Em xem đi.”
Hứa Hủ cẩn thận cầm tay anh, lấy miếng bông đã nhúng cồn, nhẹ
nhàng lau vết máu xung quanh vết thương: “May mà không sao.
Nhưng tốt nhất lát nữa anh nên tiêm một mũi uốn ván.”
“Được.”
Hứa Hủ chuyên tâm xử lý vết thương. Lúc này cô mới chú ý, bàn
tay Quý Bạch không giống tay của những người đàn ông khác cô
từng nhìn thấy. (Tất nhiên ngoài yêu cầu của vụ án, Hứa Hủ chẳng
bao giờ để ý kỹ bàn tay đàn ông).
Cánh tay anh lớn hơn tay cô rất nhiều, nhưng không để lộ cơ bắp
mà rắn chắc, thon dài, trông có sức mạnh. Cánh tay và mu bàn tay
anh có nước da thẫm, nhưng lòng bàn tay lại rất trắng. Điều này
chứng tỏ, Quý Bạch vốn có làn da trắng trẻo, chỉ là công việc của
một người cảnh sát hình sự khiến anh thường xuyên dầm mưa dãi
nắng, nên mới biến thành màu da nâu như hiện tại. Ngoài vết
thương mới, trên mu bàn tay và cánh tay anh đều xuất hiện vết
thương mờ mờ. Do thường xuyên cầm súng, vết chai trên lòng bàn
tay anh rất dày. Điều này khiến tay của Quý Bạch thô ráp hơn
tướng mạo tuấn tú của anh.