không?”
Hứa Hủ biết anh là tay súng số một của thành phố Lâm, nhưng
“giết gà không cần đến dao mổ trâu”, vì vậy cô không định làm
phiền anh: “Cảm ơn thầy, tạm thời không có. Cuối tuần em đã hẹn
Triệu Hàn, nhờ anh ấy dạy em.”
Quý Bạch liếc cô một cái: “Kỹ thuật bắn súng của Tiểu Triệu
không tồi, hãy chăm chỉ học tập cậu ấy.”
Công việc trọng tâm của ngày hôm nay là kết thúc vụ án Diệp thị.
Triệu Hàn cùng Hứa Hủ lại tiến hành ghi chép lời khai chi tiết của
Diệp Cẩn về vụ án.
Diệp Cẩn tỏ thái độ hợp tác. Chỉ là so với vẻ trầm tĩnh của ngày
hôm qua, chị ta rất tiều tụy, viền mắt đỏ hoe và sưng húp.
Kết thúc buổi ghi chép, Hứa Hủ đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài,
Diệp Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Hứa Hủ.
“Nếu cô là tôi, cô có làm như vậy không?”
Hứa Hủ ngẩn người, trầm mặc trong giây lát, trả lời: “Không.”
Diệp Cẩn nở nụ cười rất nhạt, gật đầu. Sau đó chị ta nói: “Tôi có
thể nói chuyện riêng với cảnh sát Quý?”
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Triệu Hàn hỏi: “Tại sao chị ta lại hỏi em
câu đó?”
Hứa Hủ đáp khẽ: “Bởi vì chị ta cảm thấy em giống chị ta.”
Khi Quý Bạch vào phòng thẩm vấn, Diệp Cẩn không lập tức khai.
Chị ta nhìn Quý Bạch, nhưng ánh mắt tựa như dõi về một nơi rất