Quý Bạch, thu hút sự chú ý của không ít người qua đường. Hứa Hủ
hơi ngượng ngùng, cúi đầu lặng lẽ bước đi, tựa hồ không hề tồn tại.
Đi bộ gần mười phút, đám đàn ông ồn ào náo nhiệt, trong khi Quý
Bạch và Hứa Hủ chưa nói với nhau một câu. Quý Bạch liếc cô,
dừng bước: “Tôi định đi mua ít đặc sản đem về cho bạn bè, em có
đi không?”
Hứa Hủ thật sự cũng muốn mua: “Em đi.”
Quý Bạch lại ngẩng đầu nhìn mọi người: “Tôi và Hứa Hủ muốn đi
mua đặc sản. Các anh thì sao?” Vừa nói, đôi mắt anh vừa quét một
lượt qua từng người. Chạm phải ánh mắt của anh, tất cả mọi người
đều lắc đầu.
“Không đi, không đi. Hai người đi đi!”
“Mua đặc sản chẳng có gì thú vị.”
Lúc này, Tô Mục lên tiếng: “Quý đội, tôi giới thiệu một cửa hàng
cho cậu, đồ ở đấy chất lượng bảo đảm, chỉ có điều hơi xa một
chút.”
Đâu chỉ “xa một chút”, Quý Bạch và Hứa Hủ đi bộ nửa tiếng đồng
hồ mới đến nơi.
Nhưng trong lòng hai người đều thỏa mãn với sự giới thiệu của
Tô Mục: được yên tĩnh đi bộ cùng nhau, không ai quấy rầy, cảm
giác rất tuyệt.
Ra khỏi cửa hàng đặc sản, hai người im lặng một lúc. Quý Bạch
nhanh chóng đảo mắt một vòng, cuối cùng chọn bờ sông: “Chúng
ta đi về bên đó.”