công việc. Ngoài chuyện đó ra, tôi không có suy nghĩ khác đối với
em.”
Diêu Mông ngơ ngẩn nhìn anh, trong lòng cô cảm thấy một nỗi sỉ
nhục. Mặc dù đã biết đáp án, nhưng cô vẫn hỏi một câu khiến cô
càng ê chề hơn: “Trong lòng anh... đã có người khác?”
“Có.”
Sau khi khép cửa, Quý Bạch đi vào phòng.
Đại Hồ đang ở trong phòng anh cùng xem bóng đá, anh ta đã nghe
đại khái cuộc đối thoại ở cửa. Một lúc sau, anh ta nói: “Cô bé Diêu
Mông này các mặt đều tốt, chỉ là nhiều tâm tư, vòng vèo nhiều quá,
thật ra không cần thiết làm vậy.”
Quý Bạch gật đầu: “Chú đừng kể với ai chuyện vừa rồi.”
“Em biết.” Đại Hồ hiểu Quý Bạch muốn giữ thể diện cho cô gái.
Hai người xem bóng đá một lúc, Đại Hồ đột nhiên lẩm nhẩm hát:
“Trong lòng anh chỉ có em, không có cô ấy, em hãy tin tấm chân
tình của anh không giả dối...”
Quý Bạch phì cười.
Khi ánh chiều tà buông xuống, mọi người tập hợp ở sân khách
sạn, rồi cùng đi dạo một vòng phố đêm Hưởng Xuyên. Trước đó,
Đại Hồ gõ cửa phòng Diêu Mông, cô nói mệt không muốn đi.
Sau cơn mưa, không khí rất trong lành. Tuy mặt đất vẫn còn trơn
ướt nhưng người đi bộ trên phố ngày đã dần đông. Một đám đàn
ông cao lớn vạm vỡ, tinh thần phấn chấn đi xung quanh Hứa Hủ và