Mọi người báo cáo công việc đang phụ trách, Quý Bạch ngồi ở vị
trí trên cùng, sắc mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng anh hỏi một câu, đề
xuất ý kiến. Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân, cục phó
phụ trách mảng hình sự cùng cục trưởng đi vào.
Mọi người đều đứng dậy nghênh đón. Cục trưởng cười nói: “Các
đồng chí cứ ngồi đi. Tôi muốn đích thân tuyên bố tin tức.” Ông
nhìn Hứa Hủ bằng ánh mắt tán thưởng: “Cục chúng ta đã quyết
định cử Hứa Hủ đi Miến Điện tham gia hành động liên kết tấn
công tội phạm. Đây là sự tín nhiệm của công an tỉnh đối với đội
cảnh sát hình sự nói riêng và cục cảnh sát nói chung.”
Cục trưởng vừa dứt lời, Triệu Hàn liền nhận tài liệu trong tay Cục
phó, phát cho mọi người. Ở hàng cuối cùng trên tài liệu xuất hiện
tên Hứa Hủ.
Mọi người đều cảm thấy bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, bọn họ
mỉm cười, vỗ tay chúc mừng và nói những lời khích lệ Hứa Hủ.
Lão Ngô và Đại Hồ còn quay sang nhìn Quý Bạch.
Hứa Hủ lập tức đứng dậy, hứa sẽ cố gắng hết sức, không phụ lòng
mong đợi của mọi người. Trong không khí sôi nổi, cô vô thức đưa
mắt về phía Quý Bạch.
Trên gương mặt Quý Bạch vẫn là nụ cười ôn hòa, đôi mắt đen của
anh lặng lẽ nhìn cô chăm chú. Hứa Hủ không đoán ra anh đang
nghĩ gì.
Cục trưởng rời khỏi đội cảnh sát hình sự, vừa về văn phòng ngồi
xuống, Quý Bạch đã đến gõ cửa.
“Cục trưởng, tại sao tôi không có tên trong tổ hành động?”