“Hai người không sao đấy chứ?” Trần Nhã Lâm từ phía xa chạy
tới.
Quý Bạch vẫn nhìn Hứa Hủ chằm chằm: “Chúng tôi không sao.”
Nói dứt câu, anh bóp mạnh tay cô rồi buông lỏng.
Quý Bạch và Trần Nhã Lâm vừa trao đổi vừa đi về phía trước,
không bận tâm đến Hứa Hủ. Hứa Hủ lặng lẽ dõi theo bóng lưng
thẳng tắp của anh. Cảm giác rung động như lúc mới nhìn thấy anh
trong sòng bạc lại âm thầm lan tỏa trong lòng cô. Trái tim cô đập
thình thịch ở lồng ngực.
Mấy người cảnh sát hình sự nhanh chóng tụ hội.
Quý Bạch hồi phục thần sắc lạnh lùng, anh cất giọng trầm thấp:
“Lập tức liên lạc với cục phó Tôn. Bây giờ chúng ta đã đánh rắn
động cỏ, tội phạm rất có khả năng bỏ trốn. Chúng ta phải triển khai
hành động vây bắt sớm hơn kế hoạch.”
Sau khi nhận được điện thoại của Quý Bạch, Tôn Phổ nhanh
chóng đề xuất với phía Miến Điện: Lập tức thông báo cảnh sát và
quân đội đóng ở địa phương phong tỏa toàn thành phố. Đồng thời
đề nghị tổng tư lệnh Kachin cử một đội quân đến thực thi pháp luật
ở thành phố Maija trong thời gian sớm nhất.
Chỉ trong một ngày, thành phố Maija rơi vào tình trạng biến động
bất ngờ, lòng người hoang mang lo sợ.
Đội cảnh sát hình sự về đến nhà nghỉ vào lúc xẩm tối. Tổ chuyên
án lập tức họp bàn phân công công việc. Trước khi quân đội tới
thành phố vào sáng mai, bọn họ phải cùng binh sĩ của Tisza theo
dõi các cứ điểm chủ yếu của băng nhóm “anh Lỗ” suốt đêm nay.