Phần tử phạm tội rơi vào bước đường cùng, rất có khả năng quyết
tâm “cá chết lưới rách”. Do đó nhiệm vụ của buổi tối ngày hôm
nay vô cùng nguy hiểm.
Sau khi giải tán cuộc họp, Hứa Hủ một mình ngồi trong phòng chỉ
huy tạm thời. Công việc của cô là điều phối và liên lạc, không
nguy hiểm, nhưng cũng bận rộn căng thẳng chẳng khác người ở
tuyến đầu.
Lúc tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên, Hứa Hủ đang cùng cảnh sát
địa phương bàn bạc về tình hình phong tỏa thành phố.
Kể từ khi đưa Hứa Hủ ra khỏi sòng bạc, Quý Bạch và cô đều bận
rộn, chẳng nói với nhau một câu. Chỉ còn mười mấy phút nữa, anh
sẽ cùng tổ chuyên án xuất phát.
Quý Bạch từng tham gia vô số nhiệm vụ nguy hiểm tương tự. Anh
luôn thản nhiên đối diện, chưa bao giờ vương vấn bận lòng. Nhưng
hôm nay, anh vô thức muốn gặp Hứa Hủ.
Hứa Hủ vừa mở cửa liền nhìn thấy thân hình cao lớn của Quý
Bạch. Ánh sáng trên hành lang mờ mờ, nhưng gương mặt tuấn tú
của anh vẫn hết sức nổi bật, vầng trán rộng, đôi mắt sâu hun hút,
sống mũi thẳng, đường nét cương nghị đàn ông. Đôi mắt đen của
anh nhìn cô chăm chú.
Hứa Hủ mấp máy môi: “Đợi em một lát.” Nói xong, cô đi về bàn
làm việc ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Đèn trong phòng rất sáng, quạt điện thổi phành phạch. Hứa Hủ
kẹp ống nghe điện thoại vào một bên má và vai, hai tay lướt nhanh
trên bàn phím. Mái tóc ngắn của cô vén sau tai, tóc thổi tung bay