Đa số người trẻ tuổi đều có nguyện vọng thực hiện giá trị của bản
thân một cách mãnh liệt, vì vậy bọn họ tương đối để ý đến “cảm
nhận” và đắn đo “được mất”. Chỉ những người trải qua quá trình
tôi luyện của xã hội mới có thể đạt đến khí chất thản nhiên “Bất dĩ
vật hỉ, bất dĩ kỉ bi”
[5]
.
[5] Một câu trong tác phẩm nổi tiếng đời Bắc Tống Nhạc Dương
lâu kí, nghĩa: Không vì vật bên ngoài tốt xấu hay vì sự được mất
của bản thân mà vui hay buồn.
Hứa Hủ sinh ra đã không có nguyện vọng mãnh liệt “tôi nhất định
phải trở thành người thế này thế kia”, cô chỉ để ý “sự việc nên diễn
ra như thế nào”. Cô học ngành nghiên cứu tâm lý tội phạm, vì đó là
hứng thú và sở trường của cô. Cô không quan tâm đến người khác,
thậm chí không bận tâm đến cảm nhận của bản thân. Đặc điểm này
giúp Hứa Hủ tỉnh táo hơn người bình thường, nhưng cũng khiến cô
thiếu tình người.
Vì vậy, buổi tối ngày hôm nay, lúc bị Quý Bạch “sạc” một trận,
Hứa Hủ đúng là cảm thấy ấm ức và không thích ứng. Nhưng khi đi
đến cổng công viên, cô đã hoàn toàn khôi phục tâm trạng bình
thường.
Lúc này đã là nửa đêm, đường phố vắng tanh vắng ngắt, đèn
đường lờ mờ. Hứa Hủ nhìn hình bóng đổ dài trên mặt đất, trong
lòng thầm nghĩ, kỳ thực Quý Bạch nói không sai. Xét từ góc độ kết
quả, ngoài việc cứu người, cô đúng là không có bất cứ tác dụng
nào ở hiện trường. Cô đã mất thời gian vô ích trong khi chưa hoàn
thành bài tập. Vì vậy, cô nên ngoan ngoãn về nhà làm nốt công
việc dở dang.