Ngoài ra, một điều khiến Hứa Hủ rất có hứng thú, là kết luận
“trực giác” và “kinh nghiệm” của một người cảnh sát lâu năm mà
Quý Bạch nhắc tới, đó cũng là thứ cô còn thiếu. Nghĩ đến đây, tâm
trạng Hứa Hủ nhẹ nhõm hẳn.
Một đêm dài vô tận trôi qua.
Cuối cùng cũng hoàn thành báo cáo, Hứa Hủ nhìn chằm chằm con
chữ trên màn hình. Cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Đến giờ cô mới phát hiện, cổ tay phải đau nhức tê liệt, toàn thân
rệu rã. Đúng rồi, ngày hôm nay cô tiêu hao quá nhiều thể lực, cứu
người bị thương, chạy đi chạy lại trong công viên, còn thức thông
đêm làm báo cáo.
Tuy chỉ muốn lên giường đi ngủ ngay nhưng Hứa Hủ vẫn nhớ gửi
email cho Quý Bạch. Trầm tư vài giây, cô quyết định bấm số điện
thoại của anh.
Bởi cô chợt nghĩ tới một vấn đề, hôm nay Quý Bạch có vẻ tức
giận?
Tuy anh khống chế tâm trạng khá tốt, nhưng là một học trò kiêm
cấp dưới, cô cần chủ động gọi điện thoại, xoa dịu mối quan hệ. Dù
cứng nhắc đến mấy Hứa Hủ cũng hiểu rõ đạo đối nhân xử thế này.
Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng tít tít vang lên rất rõ ràng. Quý
Bạch bắt máy sau vài hồi chuông. Nhưng anh không nói mà chỉ có
tiếng thở truyền tới.
“Chào anh, Quý đội.” Hứa Hủ lập tức báo cáo: “Em vừa gửi báo
cáo vào email của anh, anh hãy kiểm tra xem nhận được chưa. Báo