ngăn kéo của anh, cùng với chiếc nhẫn đáng thương. Có điều, anh
tạm thời không nói cho cô biết.
Vào buổi chiều ba ngày sau, Hứa Hủ và hai thành viên thuộc
nhóm của cô cuối cùng cũng hoàn thành công việc sàng lọc số liệu
vô cùng nặng nhọc. Nhìn thấy kết quả sàng lọc, Hứa Hủ ngẩn
người một lúc. Sau đó cô dặn dò hai trợ thủ: “Tuyệt đối giữ bí
mật.” Nói xong, cô cầm kết quả đi tìm Quý Bạch.
Quý Bạch đang nói chuyện điện thoại với một người cảnh sát mặc
thường phục phụ trách tuần tra ở khu vực vùng núi. Xem báo cáo
Hứa Hủ đưa đến, anh cũng ngây ra hai giây. Quý Bạch nhanh
chóng cúp điện thoại, nhìn cô chăm chú.
Hứa Hủ gật đầu: “Đối tượng ở độ tuổi từ 20 đến 40, từng làm việc
ở Hồng Kông, được phát hiện mắc bệnh ung thư trong ba tháng
gần đây ở bệnh viện thành phố, trong khoảng thời gian ba tháng ra
vào khu vực rừng núi hơn năm lần, có một ngôi biệt thự độc lập ở
ngoại thành... cả thành phố chỉ có một mình anh ta.”
Tất cả điều kiện nói trên đều không có quan hệ trực tiếp đến vụ
án, mà chỉ là một suy đoán. Tuy nhiên, nếu những điều kiện này
đều tập trung vào một người, vậy thì có ý vị hoàn toàn khác.
Hứa Hủ nói tiếp: “Quý Bạch, tuy chúng ta vẫn chưa thể xác định
anh ta là hung thủ, nhưng hung thủ thậm chí xâm phạm nạn nhân
thứ hai sau khi nạn nhân đã chết, hành vi xâm hại này đã phá hỏng
ảo giác tình dục của hắn khi thiết lập quan hệ thân mật, chứng tỏ
tâm lý của hắn đã rơi vào trạng thái không ổn định. Hơn nữa, kẻ
giết người hàng loạt sẽ không dễ dàng thay đổi thủ đoạn gây án, do
đó em suy đoán, hắn sẽ nhanh chóng tiếp tục gây án.”