Quý Bạch thức thông đêm, vài tiếng sau anh sẽ phải họp với cấp
dưới, nghe báo cáo kết quả điều tra nạn nhân thứ hai Lý Điềm
Điềm. Anh bóp trán, ngồi xuống cạnh Hứa Hủ. Hứa Hủ lập tức
dịch người, gối đầu lên đùi anh. Quý Bạch mỉm cười, cầm tờ giấy
nháp viết nguệch ngoạc ở trên bàn: “Lúc phân tích, em thích viết
viết vẽ vẽ à?”
“Những lúc tập trung suy nghĩ nhất, em thường tùy tiện viết ra
điều gì đó.”
“Những mẩu giấy em để lại trên đường đi trong vụ án “anh Lỗ”
cũng như vậy?”
“Ừ.”
Ngón tay đầy vết chai thô ráp của Quý Bạch vuốt ve trên khuôn
mặt cô: “Sao em viết một đống tên anh?”
Hứa Hủ nhắm mắt, mỉm cười không trả lời. Một lúc sau, cô đột
nhiên bừng tỉnh, lập tức mở mắt, sắc mặt cứng đờ: “Những mẩu
giấy đó không phải được coi là vật chứng nộp lên trên đấy chứ?”
Nếu đúng thì mất mặt quá.
“Tất nhiên phải nộp rồi.” Quý Bạch từ tốn trả lời. Hứa Hủ giơ tay
che mặt, thở dài một hơi. Quý Bạch ngắm gương mặt hơi ửng đỏ
của cô, khóe miệng anh ẩn hiện ý cười.
Về lý mà nói, anh phải giao nộp mọi thứ liên quan đến vụ án.
Nhưng cuối cùng, Quý Bạch cũng vì tình cảm riêng tư mà làm trái
nguyên tắc, giữ những mẩu giấy đó lại. Hiện tại, đống giấy vụn
chứa đầy suy luận và nỗi nhớ nhung của Hứa Hủ đều nằm trong