NẾU ỐC SÊN CÓ TÌNH YÊU - ĐINH MẶC - Trang 722

Tuy nhiên Hứa Hủ nói đúng, khi tình cảm nồng cháy của thời kỳ

yêu đương say đắm từ từ trầm lắng, anh càng nhận rõ trái tim
mình. Lần này, anh không chuẩn bị hoa tươi, cũng không có ánh
trăng và dòng suối. Đến chiếc nhẫn cũng không có nốt, vì cô đã
đeo trên tay.

Màn cầu hôn này rất sơ sài. Anh sẽ một mình đi đến trước mặt cô.

Lời anh định nói cũng rất đơn giản: “Hứa Hủ, sau chuyến đi công
tác lần này, anh đột nhiên phát hiện một chuyện. Tháng này, có
mười bảy ngày anh ở bên ngoài, chỉ còn lại mười ba ngày. Nhưng
ngày nào anh cũng ở cục cảnh sát làm việc đến tối muộn. Anh thử
tính rồi, thời gian ở riêng bên em tổng cộng lại chỉ có ba ngày.

Em nói em cần suy nghĩ một năm mới quyết định có gả cho anh

hay không. Nhưng tính như vừa rồi, dù một năm trôi qua, thời gian
chúng ta ở bên nhau cũng chỉ mười mấy hai mươi ngày.

Hứa Hủ, anh không biết cần bao nhiêu thời gian mới có thể khiến

em cảm thấy “nước chảy thành sông”. Cảnh sát hình sự là nghề
nghiệp đã định phần lớn thời gian trong cuộc đời chúng ta dành
cho người khác, chứ không phải đối tượng thân thiết nhất của
chúng ta. Vì vậy, trong cuộc đời có hạn này, anh không muốn lãng
phí dù chỉ một ngày. Đối với anh, cùng em sống đến đầu bạc răng
long mới là nước chảy thành sông thực sự.”

Hứa Hủ cất điện thoại, cùng Tiểu Lưu đi đến cửa nhà.

Vừa mở cửa, cô nhìn thấy đôi giày của Hứa Tuyển, xếp gọn gàng

ở sảnh. Áo khoác lông cừu của anh vắt trên thành ghế sofa. Phòng
khách không một bóng người, nhà bếp có tiếng nước chảy, chắc là
Hứa Tuyển đang rửa quả anh đào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.