anh chốn thanh tịnh. Sau một ngày bận rộn công việc, chỉ đến nơi
này, toàn thân anh mới được thả lỏng. Mỗi lúc anh nhắm mắt, tựa
người vào sofa của riêng anh, trong đầu anh luôn ẩn hiện câu nói
của cô hôm nào.
Khi bạn nhắm mắt, cả thế giới sẽ trở nên yên tĩnh.
Mục Đồng cũng có đối tượng theo đuổi. Mấy ngày liền, vào lúc
tan tầm, luôn có người mang hoa tới cửa hàng sách tặng Mục
Đồng. Không biết vô tình hay hữu ý, nhân lúc không có mặt Mục
Đồng, mấy cô nhân viên thì thầm bàn tán.
“Là người đàn ông làm việc ở toà nhà phía đối diện.” Bọn họ nói:
“Bà chủ của chúng ta cũng có sức hút đấy chứ”.
Hứa Tuyển liếc qua bó hoa, chỉ là hoa hồng đỏ bình thường mà
thôi.
Nhưng vừa ngửi thấy mùi hoa, Mục Đồng liền dặn nhân viên đem
đi chỗ khác. Đại khái sau mấy tuần, người đàn ông biết ý của cô
nên không còn tặng hoa. Mấy cô nhân viên hơi thất vọng, Mục
Đồng tiếp tục cuộc sống yên bình của mình. Hứa Tuyển không hề
hỏi han, nhưng tâm trạng của anh cũng trở nên khoan khoái.
Cứ như vậy, có người ngày càng lún sâu mà bản thân không hay
biết.
Tiết Thanh Minh năm nay vào thứ Sáu, mới sáng sớm, cô thư ký
hỏi Hứa Tuyển: “Hứa tổng, tôi đã chuẩn bị hoa tươi và đồ cúng.
Anh vẫn đi ra mộ như thường lệ phải không?”.
Hứa Tuyển hơi ngây người, gật đầu.