Hứa Hủ lại bấm điện thoại di động: “Cảnh sát Ngô, cháu là Hứa
Hủ, mọi người đi đến đâu rồi ạ?” Nghe tin, cảnh sát khu vực gần
đó cũng đã nhận mệnh lệnh tới nơi này, có thể bao vây công viên
sau vài phút, Hứa Hủ cảm thấy yên tâm. Đối tượng khó có khả
năng trốn thoát.
Sau khi cúp điện thoại, đội trưởng Đinh nhìn Hứa Hủ. Trên gương
mặt của người đội trưởng bảo vệ nhiệt tình đầy vẻ phẫn nộ và kiên
quyết: “Cô cảnh sát, chúng ta làm gì bây giờ?”
Hứa Hủ rút cây dùi cui trong túi xách ra: “Đi ra ngoài xem sao.”
Mặc dù đêm tối hun hút, công viên rộng lớn rõ ràng không còn
bình lặng. Mọi ngọn đèn đều bật sáng, cây cối sừng sững, mặt đất
sáng mờ mờ. Tiếng bước chân gấp gáp lúc gần lúc xa, ánh đèn pin
loang loáng. Tiếng các nhân viên bảo vệ liên tục báo cáo: “Anh Lý,
ở đằng kia hình như có người!”, “Bên này, Nhị Cầu, cậu đang ở
đâu?”…
Trong tiếng động hỗn loạn, Hứa Hủ và đội trưởng Đinh đứng ở
một bãi đất rộng bên ngoài căn nhà. Đội trưởng Đinh tim đập thình
thịch, anh ta ngoảnh đầu, Hứa Hủ tay cầm dùi cui, phóng tầm mắt
về rừng cây ở phía trước, bộ dạng của cô không một chút vội vàng.
Mặc dù trông Hứa Hủ nhỏ bé có vẻ yếu ớt, nhưng trong mắt đội
trưởng Đinh, cô chính là một “vị thần”. Anh ta không thể đè nén
lòng hiếu kỳ và khâm phục, hỏi cô: “Cô cảnh sát, sao cô biết
Dương Vũ là người thế nào?”
Hứa Hủ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Dương Vũ sống ở đâu?
Mấy người một phòng?”