Triệu Hàn bị hai cô gái trẻ nhìn dò xét từ trên xuống dưới, anh bất giác hơi
hồi hộp.
Ánh mắt thanh lạnh của Hứa Hủ dừng lại trên mặt Triệu Hàn. Triệu Hàn
tưởng cô sẽ mở miệng, ai ngờ cô vẫn trầm lặng, ngón tay cô đặt trên đầu
gối, gõ nhịp nhàng theo quán tính. Thân hình nhỏ bé yếu ớt nhưng cô lại có
động tác của một người đàn ông. Ngón tay cô vừa trắng vừa thanh mảnh,
tựa hồ có thể gãy bất cứ lúc nào, khiến Triệu Hàn bỗng có cảm giác khó
chịu không diễn tả thành lời.
Một lúc sau, ánh mắt của Diêu Mông cũng quay về mặt Triệu Hàn, bộ
dạng của cô nóng lòng muốn thử sức.
“Ai nói trước?” Triệu Hàn hỏi.
Lúc này, Hứa Hủ nhìn Diêu Mông bằng ánh mắt nhàn nhạt. Diêu Mông tựa
hồ không chú ý, cô chỉ nhìn Triệu Hàn: “Để em nói trước.”
Triệu Hàn chú ý đến chi tiết này, anh thấy hơi kỳ lạ. Anh và hai cô gái lần
đầu tiên gặp mặt, tin tức phân tích từ người anh chắc chắn có hạn. Người
nói trước đương nhiên là người chiếm ưu thế. Hai cô gái là bạn học cùng
khóa nhưng xem ra quan hệ không thân thiết. Vậy mà Hứa Hủ lại có ý
nhường Diêu Mông nói trước, tại sao chứ?
Diêu Mông chậm rãi mở miệng: “Đầu tiên, bề ngoài của anh có vẻ tùy ý
nhưng trên thực tế anh là người có kỷ luật. Bàn làm việc của anh tương đối
lộn xộn, tuy nhiên nhìn kỹ sẽ phát hiện tài liệu sắp xếp theo thứ tự thời gian,
tài liệu vụ án được phân loại rõ ràng. Hơn nữa, tài liệu anh vừa đưa cho
chúng em đọc cũng trình bày đâu ra đấy.
Tiếp theo, anh rất dễ làm quen, hơn nữa luôn nghĩ cho đối phương. Có thể
nhìn ra điểm này từ ngôn ngữ và cử chỉ của anh. Em còn chú ý, tài liệu
Thực tập cần biết mà anh đưa cho bọn em không phải tài liệu chính thức,
mà anh tự chuẩn bị. Vì trong đó sử dụng rất nhiều khẩu ngữ, hơn nữa còn