thành phố Lâm tương đối ẩm ướt, có lẽ thuốc bị ẩm. Hơn nữa, cũng có một
lần bao đã bị tuột ra còn gì?”
Quý Bạch nhìn cô chằm chằm, anh nắm hai tay cô vào lòng bàn tay, ngữ
khí đầy ý cười: “Là lỗi của anh.”
Hứa Hủ cúi đầu không lên tiếng.
Bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của cô, tim Quý Bạch bất giác đập thình thịch.
Nếu Hứa Hủ có ý định bỏ đứa bé, thật ra Quý Bạch cũng không cảm thấy
bất ngờ. Cô vừa mới tốt nghiệp, còn nhỏ tuổi, trước đó chưa bao giờ nghĩ
đến chuyện sinh con. Hơn nữa, cô có tính cách độc lập, lấy sự nghiệp làm
trọng, nên có nhiều khả năng cô sẽ lựa chọn không giữ đứa bé.
Theo những gì Quý Bạch được giáo dục từ nhỏ, phá thai là chuyện không
nên. Hơn nữa, sao anh có thể để người phụ nữ của anh phá thai? Sẽ rất ảnh
hưởng đến cơ thể.
Quý Bạch nhướng mắt quan sát gương mặt nhợt nhạt và điềm tĩnh của Hứa
Hủ. Một cảm giác mềm mại từ trái tim anh dần lan tỏa, thuyết phục cô giữ
lại đứa con là chuyện khỏi cần nghi ngờ. Trầm mặc trong giây lát, Quý
Bạch quyết định lên tiếng. Nhưng anh chưa kịp thốt ra lời, Hứa Hủ đột
nhiên ngẩng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt kiên quyết.
Tâm trạng Quý Bạch căng lên như dây đàn trong phút chốc.
Hứa Hủ nhìn anh chăm chú: “Chúng ta cần đi bệnh viện kiểm tra cẩn thận,
nhưng chắc đến tám chín phần rồi.”
Ngừng một hai giây, cô nói tiếp: “Nếu em thật sự có thai, nói một cách
thẳng thắn, dù anh nghĩ thế nào, em cũng sẽ sinh đứa con này.”
Bầu trời bên ngoài cửa sổ lộ ánh sáng trắng nhạt, xung quanh yên tĩnh như
trong giấc mộng. Quý Bạch nhìn sâu vào đôi mắt đen trong veo của cô, một
luồng khí nóng len lỏi vào trái tim anh.