NẾU ỐC SÊN CÓ TÌNH YÊU TB - Trang 691

đại học Hồng Kông, nhân tiện tìm kiếm người thân, để xem bố mẹ ruột của
tôi là người thế nào, mà bỏ rơi tôi.

Sơ suất lớn nhất trong cuộc đời tôi là bị tên biến thái Lâm Thanh Nham

chơi đểu. Đây là một sai sót nực cười, tôi tự dưng biến thành kẻ giết người
hàng loạt. Ban đầu, tôi còn tưởng mấy xác chết bị cảnh sát biển tình cờ trục
vớt. Rõ ràng tôi đã ném ở vùng biển quốc tế rất xa. Tôi chỉ còn cách đào
thoát. Sau đó, tôi mới làm rõ ngọn nguồn, hóa ra tôi chịu tội thay một hung
thủ khác.

Nhưng chứng cứ rõ rành rành, tôi gọi điện thoại cho người bạn thân nhất

làm luật sư. Cậu ta uyển chuyển khuyên tôi: “Tớ cũng không tin thủ phạm
là cậu. Nhưng... chắc chắn sẽ bị xử tử hình.”

Tôi đành phải tiếp tục bỏ trốn. Sau đó, tôi dần dần nghĩ thông suốt vấn đề.

Thì ra là vậy, tôi muốn cười lăn cười bò. Hồng Kông là nơi đất lành chim
đậu, tôi và Lâm Thanh Nham gặp nhau nơi ngõ hẹp. Có lẽ hắn không biết,
tôi và hắn cùng một giuộc.

Tôi trốn ở vùng núi sâu thuộc địa phận thành phố Lâm ba năm trời. Hỏi tôi

có hận Lâm Thanh Nham không? Không, tất nhiên tôi không hận hắn. Nếu
tôi là hắn, tôi cũng sẽ làm vậy. Thắng làm vua, thua làm giặc, có gì đáng
hận ở đây? Nhưng tôi rất nhẫn nại, hắn sớm muộn cũng sẽ gây án. Đến lúc
đó, tôi có thể lật ngược thế cờ.

Lâm Thanh Nham đúng là tên bệnh hoạn, hắn trang điểm người chết giống

người tình. Xem ra nhiều năm qua, hắn đã bị mẹ ruột của tôi giày vò đến
mức đầu óc có vấn đề.

Tôi gặp Đàm Lương vào đầu năm thứ ba sống chui sống lủi. Đó là một

buổi sáng mùa xuân, tôi đang ngồi trong hang động nướng thịt thỏ, đột
nhiên nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần. Sau đó, một thanh niên trẻ
tuổi trắng trẻo mặc bộ đồ nhân viên kiểm lâm yên lặng nhìn tôi: “Anh đang
làm gì ở đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.