cây bút hình con cá. Sau đó ông bán cây bút để lấy một cái tay nắm cửa, rồi
bán chiếc tay nắm cửa để lấy một cái lò Coleman, và cứ tiếp tục như thế.
Trị giá của các vật dụng đó tăng dần lên một cách chậm rãi nhưng chắc
chắn sau một năm, và ông đã có được căn nhà mơ ước của mình. Thấy được
những gì Kyle đã làm chỉ với một chiếc kẹp giấy, tôi cảm thấy khá rộng
lượng khi cho các học trò của mình đến mười chiếc kẹp giấy. Bài tập bắt
đầu tiến hành vào một buổi sáng thứ Năm và đến thứ Ba tuần kế tiếp là đến
hạn cho các nhóm thuyết trình dự án của mình.
Tuy nhiên, đến ngày thứ Bảy, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng rằng có lẽ lần
này mình đã đi hơi xa. Tôi lo bài tập này có thể bị phá sản và đã chuẩn bị
rút ra kinh nghiệm từ một thất bại. Nhưng những mối lo này đã không thể
nào lớn hơn mục tiêu tôi muốn các sinh viên đạt được. Bảy nhóm thực hiện
dự án đều chọn những cách khác nhau để đo lường “giá trị”. Một nhóm
quyết định chọn kẹp giấy là một đồng tiền mới và đi tìm kiếm để thu lượm
càng nhiều kẹp giấy càng tốt. Một nhóm khác tìm hiểu được kỷ lục về sợi
dây kẹp giấy dài nhất thế giới là 22 dặm, và họ lập kế hoạch để phá vỡ kỷ
lục đó. Họ tập hợp bạn bè và các bạn cùng phòng, tìm mua kẹp giấy ở khắp
nơi, và sau đó họ trưng bày trong lớp một núi kẹp giấy nối vào với nhau.
Chắc hẳn là các sinh viên trong ký túc xá rất hào hứng với thử thách này,
nên họ đã đồng lòng cùng nhau thực hiện kế hoạch phá vỡ kỷ lục thế giới
đó ngay cả khi bài tập đã kết thúc. (Tôi khá chắc chắn rằng họ đã không phá
vỡ được kỷ lục, nhưng đó cũng là một cách đánh giá tốt về nguồn sinh khí
lớn nhóm sinh viên đó đã tạo ra.)
Gây hào hứng và thú vị nhất là một nhóm mang đến cho lớp một đoạn
phim ngắn với bài hát Những chàng trai tồi tệ làm rộn ràng cả khán phòng.
Đoạn phim quay cảnh bọn họ sử dụng các cây kẹp giấy để phá ổ khóa và
đột nhập vào các phòng ký túc xá để trộm tổng cộng hàng chục ngàn đôla
gồm vật dụng như kính râm, điện thoại di động và máy vi tính. Chỉ ngay
trước khi tôi muốn ngất xỉu, nhóm sinh viên mới cho cả lớp biết rằng họ chỉ
đùa thôi, và họ chiếu một đoạn phim khác về những gì họ đã thực sự làm.
Họ bán những chiếc kẹp giấy để lấy tấm bảng dán áp phích quảng cáo. Sau