NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 202

BIỂN CỦA THỜI ĐÃ MẤT

Từ cuối tháng giêng biển đã bắt đầu nổi sóng mạnh và mỗi đợt sóng rút

đi để lại ở bờ một ít rác. Cứ như vậy rác đọng lại ở trên bờ biển làng này
ngày một dầy hơn. Chỉ mấy tuần sau cả làng chỗ nào cũng hôi mùi rác
mục. Từ đó trở đi cuộc đời như hết cả ý vị, không một ai thức quá 8 giờ tối
và tình trạng này kéo dài ít nhất cũng phải tới tháng Chạp. Song cái năm
ngài Hơcbơc tới làng thì biển lặng, ngay cả trong tháng Hai cũng không có
động biển. Biển hiền hòa và về đêm càng lấp lánh lân tinh. Nhưng đêm đầu
tháng Ba biển phả ra mùi hương hoa hồng.

Tôbiat ngửi thấy mùi hương ấy. Thịt anh thơm hấp dẫn mùi cua biển do

đó anh cứ phải thức gần hết đêm để xua đuổi chúng khỏi giường. Gần về
sáng khi gió mát lùa vào phòng, lúc ấy anh mới nằm yên chờ giấc ngủ đến.
Trong những lúc thức khuya anh đã học được cách phân biệt những trăn trở
của biển. Do vậy mà khi ngửi thấy mùi hương hoa hồng, không cần phải
mở cửa anh cũng biết ngay đó là mùi của biển.

Anh dậy muộn, Clôtinđê đang nhóm lửa ngoài sân. Gió sớm mát rượi.

Sao vẫn lấp lánh nhưng do ánh sáng của biển thật khó mà đếm được chúng
ở phía chân trời. Sau khi uống càphê xong, nơi đầu lưỡi của mình, Tôbiat
vẫn cảm thấy hương vị đêm qua còn sót lại.

- Đêm qua có cái gì rất lạ – Anh nhớ lại.

Về phần mình, Clôtinđê không cảm thấy gì hết. Cô ngủ mê mệt mà ngay

tới cả giấc mơ cũng không nhớ nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.