NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 119

- Anh sẽ mua một dãy dài quần áo – Đamaxô nói, ngón tay trỏ ra hiệu

chỉ vào một chiếc tủ tưởng tượng to bằng cả bức tường phòng – Từ đây tới
đấy. Ngoài ra còn mua năm mươi đôi giày đủ kiểu nữa.

- Có trời chứng giám lời anh nói.

Đamaxô nghiêm mặt nhìn chị:

- Em không thích công việc của anh?

- Với em nó xa lạ làm sao – Ana nói. Chị tắt đèn, nằm quay mặt vào

tường và với giọng chua chát chị nói – Khi anh ba mươi tuổi, đang xoan,
thì lúc ấy em đã bốn mươi bẩy tuổi, em đã già rồi.

- Thôi đi, em đừng lẩn thẩn nữa – Đamaxô nói. Anh vỗ các túi áo tìm

diêm.

- Em sẽ chẳng phái vất vả giặt thuê nữa – Anh nói có phần không được

chắc chắn lắm. Ana bật diêm cho anh nhìn ngọn lửa cho tới khi que diêm
cháy tàn, rồi chị vất tàn diêm đi. Nằm trên giường, Đamaxô lại thao thao:

- Em có biết người ta làm bi-a bằng gì không?

Ana không trả lời.

- Làm bằng ngà voi đấy – Đamaxô nói – Rất hiếm đến nỗi phải mất một

tháng trời mới gửi mua nổi. Em có biết không?

- Ngủ đi anh – Chị nói – 5 giờ sáng mai em phải dậy rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.