NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 140

Trước mắt anh là một con đường tối om ngổn ngang các thùng rỗng và

vỏ bia. Xa hơn, ngay dưới anh trăng rọi từ cửa thông sáng che kính xuống,
là cái bàn bi-a, tiếp đó là mặt sau của nhưng chiếc tủ, cuối cùng là dãy bàn
con cùng những hàng ghế dựa lưng vào cửa chính. Tất cả đều được bầy
biện như lần trước, chỉ trừ luồng ánh trăng lọt vào và cái vắng lặng đến rợn
người. Đamaxô cho đến tận lúc này mới phải ghìm nỗi lo trong lòng mình,
cảm thấy thú vị lắm.

Lần này, anh không bận tâm đến tiếng chó sửa rời rạc. Anh dùng giày

chẹn cửa lại, sau đó vượt qua luồng sáng ánh trăng và bật đèn pin rọi tìm
cái hộp nhỏ đựng bi-a đặt ở phía sau quầy hàng. Anh đi lại không cần giữ ý
nữa. Lia đèn pin hết bên trái lại sang bên phải, anh nhìn rõ những chiếc
chai phấn, một đôi bàn đạp và cả cái cựa để thúc ngựa, một chiếc áo cuộn
lại nhem nhuốc dầu máy và sau đó là cái hộp đựng bi-a vẫn ở nơi anh đã để
đấy. Nhưng rồi anh vẫn rọi ánh đèn pin xuống tận cuối phòng. Con mèo
nằm ở đấy.

Mặc dù ánh đèn pin rọi vào, nó vẫn nhìn anh mà không sợ. Đamaxô vẫn

cứ rọi đèn pin vào mắt nó cho tới khi anh cảm thấy ớn lạnh nhận ra rằng
ban ngày chẳng bào giờ anh thấy con vật này. Anh lia cây đèn pin lên phía
trước, miệng gọi: “Xapê” nhưng con vật vẫn nằm yên. Lúc này anh chợt
nhận ra một cái gì khác thường và con mèo cùng biến mất trong ký ức anh.
Khi anh hiểu được điều đó đang xảy ra thì cũng là lúc anh đã ném cây đèn
pin đi và ôm chặt lấy gói bi-a vào ngực. Cả căn phòng sáng trưng.

- Nào!

Anh nhận ra tiếng nói của Đông Rôkê. Anh từ từ đứng thẳng người mà

cảm thấy bủn rủn chân tay. Đông Rôkê, từ dưới đáy phòng tiến đến, mặc
quần đùi, tay cầm một thanh sắt, vẫn để lộ vẻ khó chịu trước ánh sáng. Phía

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.