NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 170

không hề đọc biển đề: Khách sạn Macônđô, một tấm biển mà cậu chưa hề
đọc trong cuộc đời mình.

Bà chủ khách sạn mang thai năm tháng. Bà ta có nước da màu hoa mù

tạc và diện mạo của bà giống hệt mẹ cậu khi bà có thai năm tháng. Cậu yêu
cầu “một bữa băn trưa rõ thật nhanh”, và bà, không hề cố ý vội vàng, đã
phục vụ cậu ngay bát súp với một khúc xương và một đĩa chuối xanh rán.
Trong khoảnh khắc ấy con tàu rúc còi. Được hơi súp ấm nóng và ngon lành
bốc lên vây quanh, cậu ta tính toán khoảng cách giữa nhà ga và con tàu rồi
ngay sau đó cậu cảm thấy chắc chắn mình sẽ bị lỡ một chuyến tàu.

Cậu định chạy. Đến tận cửa rồi, lòng đau đớn, nhưng lại không bước một

bước ra ngoài bóng mát khi nhận ra mình không có thời gian để đuổi kịp
tàu. Khi trở lại bàn ăn, cậu quên bà mẹ mình; cậu nhìn thấy một cô gái
đứng ngay bên máy hát nhìn mình không thương hại, với một biểu hiện
đáng sợ trong ngày lúc đó cậu cởi chiếc mũ đội đầu do mẹ tặng cho mấy
tháng trước đây. Cậu kẹp chiếc mũ giữa hai đầu gối trong lúc ăn xong bữa
cơm. Khi đứng dậy để rồi bàn ăn hình như cậu không quan tâm nhiều đến
việc để lỡ chuyến tàu cũng chẳng bận tâm đến việc phải nghỉ lại một ngày
cuối tuần ở cái làng mà tên của nó cậu cũng chẳng để ý xem xét. Cậu ngồi
xuống ở một xó phòng, với những xương hóc nhô ra, cậu dựa vào thành
ghế cứng kều và thẳng đứng, và ngồi yên như vậy một lúc lâu, mà không
nghe đĩa hát cho đến khi cô gái bảo cậu:

- Ở ngoài hành lang mát hơn.

Cậu ta cảm thấy khổ sở lắm. Để bắt chuyện với những người lạ bao giờ

cậu cũng phải vất vả. Việc nhìn vào mặt người ta với cậu là một việc làm
nhiều nhức nhối và khi không còn biện pháp nào hơn là phải nói thì ngôn từ
của cậu phụt ra khác hẳn với những từ cậu đã nghĩ. “Vâng, đúng thế!”, cậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.