NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 266

những thứ đồ chơi của tuổi ngây thơ mà cô bé vừa trải qua. Quá mệt mỏi
bởi công việc trong ngày, Êrênhđira chỉ kịp đặt cây đèn nến lên chiếc bàn
rồi lên giường nằm vật ra, không còn tâm tưởng nào mà nghĩ tới việc thay
quần áo ngủ. Sau đó, cơn gió bất hạnh của đời cô, như một bày chó ngộ, đã
ùa vào phòng cô hất đổ cây đèn nến đang cháy vào màn cửa.

Sáng ra, khi bão tan cũng là lúc có mấy hạt mưa to lác đác rơi làm tắt

những mẩu than hồng còn sót lại và làm nguội đám tro tàn còn bốc khói
của ngôi nhà bị cháy. Dân chúng trong làng, phần lớn là thổ dân Anhđiêng,
đang cố thu nhặt những thứ còn sót lại sau vụ hỏa hoạn: cái xác cháy thành
than của chú đà điểu, bộ khung của cây đàn pianô, thân một bức tượng…
Người bà nhìn số tài sản còn lại quá ít ỏi, lòng đầy ngao ngán. Êrênhđira,
ngồi bên cạnh, cũng vừa nín khóc. Khi nhận ra rằng giữa đống tro tàn chỉ
còn lại một ít đồ vật nguyên vẹn, người bà nhìn Êrênhđira lòng thương hại:

- Ôi cháu ơi – Mụ thở dài – Cả đời mình cháu cũng không thể trả nổi

món nợ này cho bà đâu, cháu ạ!

Ngay chính chiều hôm đó cô bé đã phải trả nợ mụ. Dưới trời mưa tầm tả,

mụ dẫn cháu mình tới nhà lão lái buôn trong xóm, một người đàn ông góa
bụa già trước tuổi, người hom hem. Gã là người nổi tiếng khắp hoang mạc
về tính bốc trời có thể tiêu tiền như nước trong việc chơi gái tân. Trước thái
độ trơ tráo của người bà, gã lái buôn chẳng ngại ngùng gì hết. Gã cứ xét nét
Êrênhđira như lão lái trâu xem xét con vật. Gã định giá độ săn chắc của bắp
vế, độ nở của bộ ngực và bộ mông cô bé. Lão làm việc chăm chú tới mức
không hề mở miệng nói lấy một lời.

- Con bé hãy còn nhãi ranh – Gã nói – Vú vê gì mà bé như vú chó thế

này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.