hai mươi xe bò chở toàn hoa. Khi hoa về, bố cháu reo lên ầm ỷ rồi đi khắp
làng tung hoa đến nỗi làng ta trong cái ngày ấy rực rỡ toàn hoa.
Bà già cứ nói mê như vậy trong vài giới liền. Nhưng Uylix không nghe
thấy mụ nói. Bởi vì lúc này Êrênhđira đang yêu anh, yêu anh thực sự. Lúc
đầu, cô còn lấy nữa tiền, sau cho không và cứ như vậy đôi trai gái đắm say
cho tới khi trời sáng.
Giữa hoang mạc, giáo sĩ của Hội truyền giáo đứng xếp thành hàng
ngang. Lá cờ Chúa bay phần phật trên đầu họ. Cơn gió mạnh ù ù thổi làm
bay quần áo bằng vải gai và râu ria của họ. Nhiều lúc cơn gió còn thổi bạt
cả người họ. Sau lưng họ là toà nhà của Hội truyền giáo: một toà kiến trúc
thời thuộc địa, có một tháp chuông nhỏ nhô lên trên những bức tường vôi
lởm chởm.
Một giáo sĩ trẻ tuổi hơn cả, đang chỉ huy cả nhóm, tay chỉ vào một kẽ nẻ
tự nhiên trên đấy sét, rồi ra lệnh:
- Cấm bước qua vạch này!
Bốn người Anhđiêng đang khiêng bà già ngồi trên một chiếc cáng bằng
những tấm ván đã dừng lại khi nghe thấy tiếng thét của giáo sĩ trẻ tuổi. Mặc
dù phải ngồi gò bó trên cáng và đang khó chịu vì bụi bặm và mồ hôi, bà già
vẫn giữ được vẻ đài các của mình. Êrênhđira đi bộ. Sau cáng là một hàng
dài tám người Anhđiêng khiêng vác những đồ đạc lặt vặt. Người đi sau
cùng vẫn là bác phó nháy cưỡi trên xe túc tắc đạp theo.
- Ta cứ đi đấy! Hoang mạc chẳng phải riêng của ai cả – Mụ nói.
- Của Thượng đế! – Giáo sĩ trẻ tuổi nói – Với cái nghề nhơ nhuốc của
mình ngươi đã vi phạm luật lệ thiêng liêng của ngài.