Để giành lại cháu mình từ tay các giáo sĩ, người bà không từ một thủ
đoạn nào. Chỉ khi tất cả những thủ đoạn này, từ những thủ đoạn trâng tráo
nhất đến những thủ đoạn mềm dẻo nhất đều thất bại, lúc này bà già mới
chạy tới kêu cửa nhà chức trách địa phương do một võ quan cầm đầu. Bà
già gặp ngài ngay ở ngoài sân đình. Ngài đang cố sức bắn thủng đám mây
đen này để làm cho nước từ trên trời mưa xuống. Những tràn đạn của ngài
nghe sao phẫn nộ nhưng cũng thật vô tích sự. Tuy nhiên ngài cũng ngừng
tay để nghe bà già giãi bày.
- Tôi chịu bó tay thôi bà ơi. – Ngài nói khi đã nghe bà già nói xong – Bởi
vì theo Giáo ước thì các tu sĩ có quyền giữ con bé cho tới khi nào nó trưởng
thành hoặc cho tới khi nói lấy chồng.
- Vậy ngài làm xã trưởng để làm gì?
- Để làm mưa!
Sau đó khi thấy đám mây đã bay ra ngoài tầm bắn của mình rồi, ngài
nghỉ tay và chỉ lúc này ngài mới thực sự tiếp bà già.
- Bây giờ bà phải tìm một người có thế lực – Ngài nói – người ấy sẽ tự
tay cho bà một tờ giấy bảo đảm đạo đức và tiết hạnh của bà. Thế bà có
quen biết ông nghị Ônêximô Xăngchết không?
Ngồi trên một chiếc ghế đẩu quá hẹp so với bộ mông rộng bè bè của
mình dưới trời nắng chang chang, bà già lộn tiết đáp cộc lốc:
- Tôi chỉ là mụ già cô đơn giữa hoang mạc mênh mông thôi!
Mắt phải nheo lại vì nóng, ngài xã trưởng đáp lời bà già: