NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 288

Một đêm nọ, có đoàn xe tải qua trước của nhà mụ. Những chiếc xe này

bịt kín mui lặng lẽ chạy. Chỉ có những ngọn đèn âm thầm lóe sáng làm nổi
đậm hình thù những chiếc xa này tựa như những chiếc bàn thờ đang quờ
quạng chạy trong đêm đen. Nhưng bà già nhận ngay ra những chiếc xa này
bởi chúng giống y hệt những chiếc xe của cha con Amađix ngày xưa. Bóng
chiếc xe sau cùng đi chậm rồi dừng hẳn lại. Từ trên ca-bin một người đàn
ông bước xuống đi về sau xe để sửa sang một vật gì đó giấu trong thùng xe.
Gã ăn mặc y hệt những người đã phục vụ cha con Amađix lúc sinh thời:
cũng mũ bê-rê, cũng đi ủng cao ống, cũng khoác chéo ngực hai băng vải,
cũng đeo một khẩu súng dài ở sau lưng, hai khẩu súng ngắn ở hai bên hông.
Bà già không thể cưỡng lại ý muốn của mình đã gọi người ấy:

- Không nhận ra ta là ai sao, anh kia?

Người đàn ông thản nhiên rọi đèn pin thẳng vào mặt bà già. Gã nhìn

khuôn mặt buồn rầu vì thất vọng, nhìn đôi mắt mệt mỏi vì thức nhiều, nhìn
mái tóc ngã màu xám chì của người phụ nữ mà dấu tuổi đã cao và đang ở
trong tình huống cực kì khó khăn vẫn có thể nói đó là người đàn bà đẹp
nhất trần gian. Khi đã quan sát kỹ để có thể vững tâm rằng mình không
nhầm, rằng mình chưa hề gặp người đàn bà này, gã tắt đèn pin.

- Tôi biết chắc chắc bà không phải là đức mẹ Đồng trinh miền Rêmêđiốt

– Gã nói.

- Thế mà ta lại là phu nhân! – Mụ nói với giọng ngọt xớt.

Theo thói quen người đàn ông sờ ngay vào báng súng lục:

- Phụ nhân nào?

- Phụ nhân của Amađix vĩ đại!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.