NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 290

một con lừa bởi vì bọn tu sĩ say rượu và bọn tín đồ làm nhiệm vụ khuân vác
cứ nườm nượp lên xuống cầu thang suốt ngày. Nhưng Êrênhđira lại cảm
thấy công việc của mình vui như trẩy hội ấy. Mặt khác cô bé không phải là
người duy nhất bị mệt lử sau mỗi ngày làm việc bởi các tu viện này được
dựng lên không nhằm chống lại số phận mà chống lại các cô đơn của hoang
mạc. Tận mắt Êrênhđira đã nhìn thấy những tín đồ mới người Anhđiêng
phải vít đầu vít cổ những con bò sữa ương ngạnh ở trong chuồng để vắt sữa
hoặc chăm nom những con dê đẻ khó. Tận mắt Êrênhđira đã nhìn thấy
những tín đồ mới, da đen nhẻm, mình đầm đìa mồ hôi, gánh nước tưới rau
trong mảnh vườn vốn là đất chó ăn đá gà ăn sỏi vừa được khai phá xong.
Tận mắt Êrênhđira đã nhìn thấy cô tu nữ đang dồn đuổi một con lợn quay
trong sân tu viện. Tu nữ nắm lấy hai tai con vật vã bị nó lôi cô trượt trên
những vũng bùn, làm cô ngã lăn ra đất. Cô vẫn giữ nguyên như thế chờ các
tín đồ rút con dao bầu đâm vào cuống họng con vật. Thế là cả bọn này
người lấm lem những bùn cùng máu. Tận mắt Êrênhđira đã nhìn thấy
những tu sĩ ho lao đang đợi Chúa gọi đi hầu, ngồi thêu những tấm vải trải
giường đôi ở ngoài hiên một ngồi đền ngay cạnh nhà thương của viện. Các
cô vừa làm vừa hát một bài hát buồn thê lương. Trong khi đó, các giáo sĩ
đang đi truyền giáo khắp hoang mạc. Sống trong bóng tối cô bé phát hiện ra
những vẻ khác nhau của cái đẹp và nỗi đau khổ mà chưa khi nào cô mường
tượng nổi trong cái thế giới chật hẹp của mình trước khi, cái thế giới chỉ
quần quanh bên một chiếc giường. Kể từ khi cô bé vào tu viện đến nay,
không một tín đồ nào, dù là người thô bạo hay là người lịch thiệp, có thể
moi nổi lấy một lời từ miệng cô. Một buổi sáng nọ, khi đang pha vôi trong
xô, bỗng cô bé nghe thấy tiếng đàn trong như ánh pha lê nổi lên giữa ánh
sáng của hoang mạc. Cái tiếng đàn kỳ diệu ấy đã bắt mất hồn cô bé, buộc
cô phải bước vào phòng khách rộng mênh mông với bốn bức tường trơn và
những cánh cửa sổ lớn. Qua những cánh cửa sổ này ánh sáng chói chang
của mùa hè rọi vào và đọng lại trong đó. Ngay giữa phòng khách một cô
gái đang chơi khúc kinh Paxqua trên cây đàn Clavêximbôlô. Cô bé nghe
đàn không chớp mắt. Hồn cô cứ căng ra như một sợi dây đàn. Cô mải nghe
cho tới khi chuông tu viện vang lên bao giờ cơm trưa. Sau bữa cơm trưa, cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.