NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 307

thế là bác mỉm cười, hươ hươ tay chào mụ. Trong lúc làm những động tác
ấy, bác phó nháy không nghe thấy tiếng súng nổ ở phía sau mình. Bỗng bác
nhảy chồm lên rồi ngã gục xuống chiếc xe, sọ đầu vỡ tung do viên đạn súng
trường bắn trúng mà bác sẽ chẳng bao giờ biết được nó từ đâu bắn tới.

Gần trưa, người ngồi trên chiếc xe tải nhà binh bắt đầu nhìn thấy lông

chim. Đó là những chiếc lông mới xổ ra, bay bay theo gió dọc hai bên
đường. Lão Hà Lan nhận ra ngay những chiếc lông chim quen thuộc ấy.
Người lái xe cứ việc lăn theo con đường có những chiếc lông chim mà
nhấn hết ga cho xe chạy hết tốc độ. Chỉ một lát sau họ nhìn thấy một chiếc
xe ở xa tít nơi chân trời.

Khi Uylix, qua chiếc gương nhìn sau, thấy một chiếc xe nhà binh đang

đuổi theo xe mình, liền tăng tốc độ. Nhưng xe chết máy. Hai người đã đi
thâu đêm suốt sáng và hiện đang lả đi vì mệt và khát. Đang ngủ gục trên vai
Uylix, Êrênhđira choàng thức dậy đầy hoảng hốt. Cô gái thấy những chiếc
xe nhà binh sắp đuổi kịp họ và với sự liều lĩnh không tính toán vớ ngay
khẩu súng lục.

- Vô ích! – Uylix nói – Đó là đồ chơi của hãng Phrăngxi Drắc sản xuất

đấy.

Cô bấm cò vài lần rồi vứt khẩu súng qua cửa xe. Chiếc xe nhà binh đuổi

kịp xe họ và vượt lên phía trước mở một vòng hẹp rồi đỗ lại ngay phía
trước chân đường.

Thời kì ấy tôi có biết bà cháu cô gái này. Đây là thời kỳ hành nghề phát

đạt nhất của họ. Dẫu rằng lúc ấy tôi chưa có được nhiều tài liệu về đời sống
của cô gái như nhiều năm sau này. Nhưng khi nghe bài hát do nhạc sĩ
Raphaen Excalôna sáng tác nói về đoạn kết tấn bi kịch đời cô, tôi đã nghĩ
ngay rằng nếu viết về cô ta thì hay tuyệt. Thời ấy tôi đang lang thang khắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.