- Điều đó xảy ra vào thời kỳ có chiếc tàu thủy của người Hy Lạp cập bến
– Mụ nói – Đó chính là một tai họa mà bọn lính thủy điên điên rồ rồ gây ra
cho chị em làng chơi. Chúng đến làm tình với người ta nhưng lại lấy con
bọt biển sống thay tiền trả cho họ. Những con bọt biển này sau khi bò lồm
ngồm khắp nhà chúng rên rầm như người ốm nặng. Những con vật này
sống bằng cách dọa trẻ em khóc để liếm nước mắt.
Bà già cựa quậy mạnh rồi ngồi vục dậy:
- Chính lúc ấy ông ta đến. Trời ơi! – Mụ gào – So với Amadix thì ông ta
to hơn, khỏe hơn và trời ơi! Sao mà dễ thương…
Cho tới lúc ấy Uylix vẫn không để ý tới cơn mê sảng của mụ. Nhưng khi
thấy mụ ngồi vục dậy, anh định đi ẩn. Êrênhđira khuyên anh yên tâm.
- Ngồi yên nào! Khi tới cái đoạn này thì bao giờ bà cũng ngồi dậy nhưng
vẫn không tỉnh ngủ đâu!
Uylix lại nằm xuống gối đầu lên tay cô gái:
- Đêm ấy ta đang cùng hát với bọn thủy thủ và ta nghĩ rằng việc ông ta
đến là một sự kiện to lớn có thể so với trận động đất. – Mụ già lại tiếp tục
cơn mê sảng của mình – Tất cả đầu nghĩ như ta bởi bọn họ đều ù té chạy,
vừa chạy vừa hát, vừa cười sằng sặc. Duy chỉ có ông ta đứng lại dưới mái
hiên đài khí tượng. Ta nhớ rõ chuyện ấy như là chuyện vừa xảy ra ngày
hôm qua. Khi ta hát những bài hát mà thời ấy mọi người đều hát thì đến cả
những chú vẹt nuôi trong sân nhà cũng phải cất tiếng hót theo.
Và nhạt nhẽo làm sao bà già cất tiếng hát cái bài hát đắng cay của đời
mình, cái bài hát được hát lại trong cơn mơ: