NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 371

- Em làm sao thế? – Anh nói, cố mỉm cười – Có điều là đối với tất cả sẽ

tốt đẹp nếu em ở lại đây thêm một thời gian nữa. Dĩ nhiên, ở đây đầy đủ
phương tiện chữa chạy hơn cả mà!

- Nhưng chẳng phải em đã nói với anh rằng em đến đây chỉ để gọi điện

thoại thôi hay sao! – Maria nói.

Anh không biết nên phản ứng như thế nào trước cơn giận dữ khủng

khiếp ấy. Anh nhìn Hecculina. Mụ này chớp ngay lấy cái nhìn cầu cứu của
anh, để ra hiệu cho anh biết theo đồng hồ của mụ thời gian thăm đã hết.
Maria nhận ra dấu hiệu đó, nhìn về phía sau và thấy Hecculina đã sẵn sàng
lao vào cuộc đấu quyết liệt. Thế là lúc đó cô ôm cổ người chồng mà la thét
như một người điên thực sự. Với biết bao tình yêu mến, anh đã khéo léo gỡ
được tay Maria ra và để mặc cô cho Hecculina, người lúc đó đã tấn công cô
từ phía sau lưng. Không để Maria kịp phản ứng, với tay phải mụ nhanh
chóng khóa tay cô đồng thời mụ dương cánh tay còn lại rắn như thép thít
lấy cổ cô, và ra lệnh cho Saturnô người trưởng trò:

- Chạy ngay đi!

Saturnô mặt tái mét bỏ chạy.

Tuy nhiên, ngày thứ bảy sau khi đã hoàn hồn, Saturnô trở lại trại điên với

một chú mèo ăn mặc như anh: một chiếc áo đỏ sọc vàng của nhà làm xiếc
Lêôtacđô, một chiếc mũ sâu ống và một chiếc áo khoác rộng khi quay nó
cứ phấp pha phấp phới như bay như lượn. Anh cứ thế cho xe xiếc chạy vào
tận giữa sân trại điên và tại đây anh biểu diễn một chương trình xiếc đầy
thú vị suốt ba giờ đồng hồ. Từ trên cao các ban công, các nữ bệnh nhân
điên bị giam đã thưởng ngoạn chương trình với những tràng pháo tay và
tiếng hoan hô không ăn nhịp và không đúng lúc. Tất cả các con điên đều có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.