NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 443

- Chúng ta coi như năm nghìn pê-sô.

- Nói giỡn chăng – ông già trả lời với tất cả nhân cách tỉnh táo – Ngôi

nhà không đáng giá đến thế đâu.

- Mười nghìn – Badađô tiếp luôn – Và ngay bây giờ, đếm tiền luôn.

Ông giá góa nhìn anh ta bằng hai mắt đẫm lệ. Bác sĩ Điônisiô Igoaran,

thầy thuốc kiêm nhà văn, nói với tôi: “Ông ấy khóc vì bực tức. Anh tưởng
tượng một số tiền như thế đưa vào tay, mà cũng cần phải nói ngay, không
phải vì giây phút mềm yếu của tinh thần đem đến”. Ông góa Xiúts không
thốt nên nửa lời, nhưng không lưỡng lự, từ chối bằng cái lắc đầu.

- Vậy làm ơn cho tôi một lần cuối – Badađô San Rôman nói – Đợi tôi ở

đây 5 phút.

Đúng 5 phút sau, anh ta trở lại Câu lạc bộ đem theo mấy hòm đầy giấy

bạc, đặt lên bàn mười tập giấy loại một nghìn pê-sô, còn nguyên tấm băng
có in dấu của Ngân hàng Quốc gia. Ông góa Xiúts chết sau đó hai tháng.
Bác sĩ Điônisiô Igoaran nói: “Ông ta chết vì món tiền đó. Ông ta lành, khỏe
hơn chúng ta, nhưng khi nghe ngực ông ấy có tiếng nước mắt róc rách ở
trong tim”. Lúc đó không chỉ bán căn nhà cùng tất cả đồ đạc bên trong, ông
còn yêu cầu Badađô San Rôman trả tiền ông dần dần ít một thôi vì ông
chẳng còn có lấy một chiếc rương đựng cả số tiến lớn ấy.

Không một ai ngờ, cũng như không một ai nói Anhêla Vicariô không còn

trinh tiết. Từ trước cô chưa hề có người yêu và cô lớn lên bên cạnh các chị
dưới sự trông nom gắt gao của một bà mẹ sắt đá. Ngay cả lúc chỉ còn hai
tháng nữa là tổ chức cưới Pura Vicariô vẫn không cho phép cô được một
mình cùng Badađô San Rôman đến thăm ngôi nhà mà họ sẽ chung sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.