NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 504

Anh ta bước đi hơn trăm thước, một vòng trọn vẹn của căn nhà và vào

theo phía cửa bếp. Anh ta còn khá tỉnh táo, không đi theo đường phố, là
con đường xa nhất, mà đi theo lối nhà bên cạnh để về nhà. Pônchô Lanaô,
cùng vợ và năm con, không biết việc vừa xẩy ra cách nhà ông độ hai mươi
bước chân. Ông kể với tôi: “Chúng tôi nghe có tiếng la ó, nhưng cứ nghĩ đó
là tiếng ở hội lễ đón Hồng y giáo chủ”. Gia đình này đương ăn sáng thì thấy
Santiagô Nasar mình đầy máu, hai tay bê chùm ruột của chính mình bước
vào. Pônchô Lanaô kể tiếp: “Không bao giờ tôi có thể quên được mùi phân
hôi khủng khiếp ấy”. Nhưng Arhêniđa Lanaô, cô gái lớn của ông kể rằng
Santiagô Nasar bước đi nhanh nhẹn như thường ngày, bước đều đặn, và
khuôn mặt bồi hồi với những món tóc quăn rối bời làm cho anh đẹp chưa
từng thấy. Khi đi qua trước bàn, anh ta cười với mọi người và tiếp tục bước
qua các phòng ngủ đến tận lối ra sau nhà. Anhêla Arhêniđa Lanaô kể với
tôi: “Chúng tôi tái lặng đi vì kinh khủng”. Ở mé bên kia sông, bà cô
Uênêphơriđa Markếtx của tôi lúc đó đương đánh vảy một con cá trích Alô
trong sân nhà, trông thấy anh ta bước xuống những bực cửa bến tàu cũ tìm
lối về nhà, chân bước những bước chắc chắn.

- Santiagô con! – bà kêu lên – Con làm sao thế?

Santiagô Nasar nhận ra bà.

- Cô Uênê, chúng nó giết cháu – anh nói.

Anh ta vấp ở bực cuối cùng, nhưng lập tức đứng dậy được. Cô Uênê tôi

kể tiếp: “Đến độ anh ta còn cẩn thận lấy tay phủi đám đất dính trên bộ ruột
của mình”. Sau đó anh vào nhà theo lối cửa sau, cái cửa vẫn để mở từ lúc 6
giờ, rồi ngã vật xuống sàn bếp.

1981

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.