NGÀI ĐẠI TÁ CHỜ THƯ - Trang 61

Xabát lấy ra một viên thuốc trắng vừa bằng hạt đậu tây, đặt nó xuống bàn.

- Thật đến khổ tâm cứ phải mang theo cái của nợ này trong người – đông

Xabát nói – Mang nó như thể mang thần chết trong túi áo.

Ngài đại tá đến gần chiếc bàn viết. Khi đông Xabát mời nếm thử viên

thuốc, ngài đại tá đặt viên thuốc trong lòng bàn tay mình, ngắm nghía hồi
lâu.

- Thuốc này dùng để làm ngọt cà-phê – đông Xabát giải thích – Đó là

đường nhưng không phải là đường.

- Có thể như thế – ngài đại tá nói, trong lúc nước miếng nhỏ ra mang cái

vị ngọt buồn thảm – Cũng giống như người kéo chuông mà không có
chuông.

Đông Xabát tỳ hai khuỷu tay lên bàn, bàn tay đỡ lấy khuôn mặt. Bà vợ

tiêm cho chồng mình. Trong khung cảnh này ngài đại tá cảm thấy mình
thừa. Bà vợ rút phích quạt điện rồi đặt chiếc quạt trên một cái hộp sắt, sau
đó bà đi về phía tủ đựng quần áo.

- Gớm, cái ô đến thảm, giống như đồ dùng của thần chết ấy – bà nói.

Ngài đại tá không để ý tới lời nói của bà. Vào lúc 4 giờ chiều, ngài ra

khỏi nhà đi nhận thư. Nhưng trời mưa, buộc ngài phải vào trú chân ở cửa
hàng đông Xabát. Trong lúc trời còn đang mưa, ca-nô đã rúc còi cập bến.

“Mọi người đều nói rằng thần chết là một người đàn bà”, bà vợ tiếp tục

nói. Bà ta to béo, cao hơn ông chồng. Môi trên của bà có một cái dánh.
Cách nói năng của bà cứ rin rít qua hai hàm răng làm ta liên tưởng tới tiếng
kêu rò rò của quạt máy. “Nhưng theo tôi thì không phải là một người đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.