NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 1002

Nửa năm sau ta về kinh, về phủ, gió êm sóng lặng, ta mới thấy bình tĩnh

lại.

Buổi tối ở thư phòng, đang say sưa đọ sách, thì có người mang trà vào

cho ta, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh.

Ta bưng lên uống một ngụm, trà rất thơm, là hương vị ta thích nhất. Ta

ngẩng đầu lên, là một cô nương xa lạ, có một đôi mắt cong cong như trăng
khuyết.

“Ngươi mới tới à?”

Nàng cười, ánh trăng kia càng cong hơn: “Ta tên là Tang Tư Huyền.”

“Tư Huyền? Là tên hay.” Ta nói một câu: “Trà cũng rất thơm, cám ơn.”

“Không cần.” Nàng cười cười, yên lặng đi ra ngoài, còn nhẹ nhàng đóng

cửa lại.

Ta uống một ngụm trà nữa, thực sự rất thơm.

Ngày hôm sau, sáng sớm cô cô đã tới: “Con gái Tang Du thế nào?”

“Cái gì thế nào, cháu đã gặp đâu.”

“Chưa thấy hả?” Cô cô mở to hai mắt: “Rõ ràng ta đã bảo Hồng Tụ gọi

Tư Huyền về mà. Đã ngây ngốc trên Thương Vụ Môn nhiều năm như vậy,
năm nay cũng nên về rồi.”

“Tang Tư Huyền?” Ta bỗng nhớ tới đôi trăng khuyết kia.

“Đúng vậy.” Cô cô cười tủm tỉm: “Không tệ chứ?”

Ta không nói gì, cô cô tiếp tục nói: “Không thích thì thôi, ta mang về

cung, ta thích.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.