NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 110

Lúc ấy Tô Thành mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, mỉm cười.

“Đại nhân, ngài đang cười cái gì?” Tiểu Ấn càng thêm không hiểu.

Tô Thành lắc đầu, thở dài một hơi, “Ngươi cứ mài mực đi, không cần

hỏi nhiều.”

Diệp gia là thế gia, gia phong lại nghiêm cẩn, mà Diệp Cạnh giờ là Thái

Phó, làm quan vài chục năm đều rất công bằng, nhìn tưởng như không đạt
được gì nhưng lại vô tình tránh thoát rất khỏi vòng tranh đấu của các đảng
phái. Gia đình như vậy, con cháu Diệp gia làm sao lại có thể không phân rõ
nặng nhẹ, dám to gan va chạm thái tử. Hơn nữa, lại là ngay trước mặt
Hoàng Thượng, thâm ý trong đó, rất đáng giá để người khác suy ngẫm.

Hơn nữa, ông từng đọc bài thi của Diệp Tri, mấy đề lúc đầu đều trả lời

rất lưu loát, đề cuối cùng lại cố tình cân nhắc từng câu từng chữ, rõ ràng là
đang tính toán xem nên lấy cấp bậc điểm thế nào. Người có thể đạt tới trình
độ này, nếu quả thật là cố ý thiết kế thì tuyệt đối là cao thủ. Bởi vì cần suy
tính rất cụ thể, phải xem xét rõ thực lực của người khác và chính mình,
trong đó có rất nhiều nguy cơ, chỉ một nhầm lẫn nhỏ là đã có khả năng
không đạt được mục đích rồi.

Lúc ấy, ông đã lưu tâm người này, về sau thi đình được khâm điểm làm

bảng nhãn, nhìn thần sắc đó, tựa như không hề ngoài ý muốn.

Ông nghĩ, người này, tương lai nhất định không phải vật trong ao.

Trong chốn quan trường, nếu muốn sống yên phận thì càng không nên

coi khinh những nhân tài mới nổi.

Diệp Lạc cả ngày cắm cúi trong Hàn Lâm viện, trong thời gian ngắn,

Diệp phủ gió êm sóng lặng, không có biến động gì. Điều này khiến Quân
Hoằng khổ sở, hắn rõ ràng nghĩ hành động hôm đó ở Diệp phủ là đã đánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.