Huống chi, Diệp Lạc hơi nhếch môi, tâm tình dần dần trầm trọng, dược
hiệu của hỏa phượng hoa, chỉ có thể duy trì sinh mệnh hai năm cho ca ca.
Nếu việc ca ca rời đi đã chắc chắn, nàng muốn khiến sinh mệnh ngắn ngủi
của ca ca, không còn gì tiếc nuối.
Ban đêm, phủ lễ bộ thượng thư.
Quần áo Phó Thanh Nguyệt mới cởi một nửa, bỗng nhiên cảm thấy có
chút không thích hợp, cô quay đầu lại, chỉ kịp nhìn một bóng dáng chợt lóe
trước cửa sổ, “A……”
Tiếng hét chỉ kêu một nửa lại bị đè ép nuốt trở vào.
“Diệp đại ca!” Phó Thanh Nguyệt thở nhẹ một tiếng,“Tại sao
huynh……?” Bỗng nhiên ánh mắt dừng lại, cô tinh tế đánh giá người trước
mắt.
Diệp Lạc lông mày khẽ nhướng, cười không lên tiếng.
Phó Thanh Nguyệt có chút chần chờ, “Muội không phải Diệp đại ca,
muội là, Lạc Lạc?”
Diệp Lạc xoay người hành lễ, nở nụ cười thật lớn, “Lạc Lạc bái kiến tẩu
tử tương lai.”
Phó Thanh Nguyệt mặt đỏ lên, mặc quần áo xong, đi tới, “Muội muội,
mời ngồi.”
Hai người ngồi cạnh bàn, Phó Thanh Nguyệt tỉ mỉ nhìn Diệp Lạc trong
chốc lát, mới nói, “Muội muội và Diệp đại ca rất giống nhau, nhất là khi
đang mặc nam trang.”
“Giống nhau cũng không thể gạt được ánh mắt của tẩu tử tương lai nha,”
Diệp Lạc nhìn nàng thật sâu, “Lúc muội cố ý bắt chước ca ca, có rất ít