NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 187

Phó Thanh Nguyệt nhìn thoáng qua nụ cười hoa lệ trên mặt trượng phu

nhà mình, khoát tay, “Tẩu cũng không dám.”

“Diệp Lạc!” Diệp Tri lại gọi một tiếng.

Diệp Lạc nhếch miệng, chậm rì rì tiến đến trước mặt Diệp Tri, vươn hai

tay để trước mặt hắn, nghiêng đầu sang một bên, “Ca ca, huynh đánh nhẹ
chút, muội sợ đau!”

Diệp Tri nhẹ nhàng cầm tay nàng, đầu ngón tay lành lạnh, “Lạc Lạc!”

“A!” Trong tiếng kinh hô của Phó Thanh Nguyệt, Diệp Tri ngã xuống.

“Ca ca!” Diệp Lạc quỳ một gối xuống, đỡ được Diệp Tri, hắn gắt gao

nhắm mắt lại, khóe miệng đỏ bừng, vô cùng kinh hãi.

“Tang Du, gọi Giản Phàm đến.”

Giản Phàm vẫn sống ở nhà thuốc phía sau tiểu viện, hắn đi tới khiến

trong phòng vị thuốc càng thêm nồng đậm.

Diệp Lạc ôm chân ngồi ở gian ngoài, tựa đầu vào trên đùi, không nhúc

nhích.

Phó Thanh Nguyệt đi tới, nhẹ nhàng vỗ nàng, “Lạc Lạc, không phải sợ.”

Diệp Lạc ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy bất lực, “Tẩu tử, tẩu không

sợ sao?”

Trên khuôn mặt dịu dàng của Phó Thanh Nguyệt lộ ra sự kiên định, “Lạc

Lạc, chúng ta đã sớm biết, không phải sao? Nếu đã biết trước sẽ có một
ngày như vậy thì mỗi ngày Diệp đại ca còn ở bên cạnh chúng ta phải tận lực
vui cười, huynh ấy đi rồi chúng ta cũng phải hạnh phúc. Như vậy, huynh ấy
mới không mang theo áy náy và tiếc nuối rời đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.