NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 189

“Vâng!” Giản Phàm gật đầu.

Lúc này, Phó Thanh Nguyệt từ buồng trong đi ra, “Huynh ấy tỉnh rồi,

muốn gặp muội.”

Diệp Lạc đứng lên, lúc đi qua người Phó Thanh Nguyệt nâng tay lau đi

nước mắt nơi khóe mắt nàng, “Đừng để huynh ấy thấy.”

Diệp Lạc gật gật đầu.

Diệp Tri nằm trên giường, nhìn về phía cửa vào, vừa thấy nàng bước vào

đã vươn tay đến.

“Ca ca!” Diệp Lạc bước nhanh tới cầm tay hắn, ngồi xổm bên giường,

“Ca ca.” Không nói nên lời chỉ có thể thốt lên tiếng gọi.

Diệp Tri lẳng lặng nhìn nàng, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói, “Lạc Lạc,

thực xin lỗi.”

Thực xin lỗi, Lạc Lạc, khiến muội vì ta vất vả như vậy.

Thực xin lỗi, Lạc Lạc, ta không thể làm một ca ca tốt!

Không thể để ca ca thấy mình khóc được! Diệp Lạc đem mặt chôn vào

chăn trước ngực ca ca, hồi lâu sau mới nói, “Ca, huynh không cần nghĩ gì
cả, dưỡng bệnh cho tốt. Mọi chuyện trong nhà, còn có muội!”

Lại ngẩng đầu lên, trên mặt nàng chỉ có nụ cười, nàng thay Diệp Tri sửa

sang lại chăn, “Ca ca, huynh ngủ một lát đi.”

Diệp Tri cũng thấy mí mắt rất nặng, hơi hơi gật đầu rồi nhắm mắt hỗn

loạn ngủ.

Nghe được ca ca hô hấp vững vàng, Diệp Lạc mới đi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.