“Đúng!” Tang Du đem một đĩa đồ ăn chiên đổ vào trong bát mình, “Cái
này dầu mỡ, ngươi cũng gắp bốn gắp rồi, không thể ăn nữa.”
Phong Gian Ảnh gắp một đũa đầy là rau xanh để vào trong bát nàng,
“Cái này nên ăn nhiều một chút.”
Diệp Lạc nhìn rau xanh trong bát, mặt nhăn lại.
“Không được lãng phí lương thực.” Diệp lão ông lên tiếng.
Diệp Lạc mếu máo, nhìn sang bên trái, Tang Du giữ bát mình nghiêng
người đi, đưa lưng về phía nàng.
Diệp Lạc bất đắc dĩ quay lại, liếc mắt một cái là thấy Quân Hoằng, nhất
thời nàng vui vẻ ra mặt. Nàng một tay cầm bát, một tay kéo ghế ngồi vào
bên cạnh hắn, “Điện hạ, hôm nay ngài mất rất nhiều máu, phải bồi bổ.”
“Ừm!” Quân Hoằng thản nhiên lên tiếng, vẫn duy trì lễ nghi ăn uống,
động tác tao nhã.
“Cái này ăn tốt nhất.” Diệp Lạc đem rau xanh đặt trong bát hắn, “Ăn
nhiều một chút.”
Giải quyết đồ ăn xong, ánh mắt Diệp Lạc lại quét về phía thịt nướng
trước mặt hắn, “Cái này vừa mỡ vừa ngấy, ta giúp ngươi ăn một chút.”
Quân Hoằng không lên tiếng, Diệp Lạc coi như hắn ngầm đồng ý, tự
mình gắp một miếng thịt, vui vẻ vô cùng.
Quân Hoằng nhìn nàng lại nhìn rau xanh trong bát, rốt cục vẫn yên lặng
ăn rau.
Rất nhiều năm sau về sau Diệp Lạc mới biết, ngày này Quân Hoằng đã
phá lệ hai lần.