NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 26

Lúc mọi người quỳ xuống hô vạn tuế, Quân Hoằng mạnh mẽ đi tới,

“Khấu kiến phụ hoàng.”

Quân Bách nâng hắn dậy, cười ha ha, “Hoằng nhi ngoan! Qua đây, làm

quen một chút, đây là tôn tử của Diệp thái phó, Diệp Tri.”

Quân Hoằng gật gật đầu với Diệp Cạnh trước rồi mới chuyển qua Diệp

Lạc, “Diệp Tri?” Trong giọng nói có sự nghi hoặc nồng đậm, nghe nói vị
Diệp đại công tử này vẫn luôn trên giường bệnh, hôm nay xem ra bộ dạng
dường như không giống với người bị bệnh lâu năm.

Diệp Tri rũ mắt xuống đi,“Khấu kiến thái tử điện hạ.”

Quân Hoằng khoát tay áo, tầm mắt quét một vòng trên người cô rồi nói

với Quân Bách, “Phụ hoàng, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây?” Hắn âm
thầm cảm thấy kỳ lạ, không biết Diệp Tri này có chỗ nào hơn người mà lại
được người mắt cao hơn đỉnh như phụ hoàng đặc biệt chú ý như thế.

Ở dưới sự xem xét của hắn, Diệp Tri này cũng không có điểm nào dễ

coi, là nam nhân mà trưởng thành yếu ớt như vậy, cũng không có gì đáng
khen.

Quân Bách cười vui, nói, “Trẫm hôm nay không đến, chẳng phải là bỏ lỡ

việc thái tử thuần ngựa rồi sao! Diệp Tri, ngươi cảm thấy thế nào?”

Trên đời này cha mẹ nào cũng như thế đi, bởi vì con cái mà kiêu ngạo,

cho dù là dân chúng bình thường hay là Thiên Tử cao quý cũng thế.

Diệp Lạc cúi đầu, không nói gì.

“Diệp khanh?” Quân Bách lại hỏi một câu.

Diệp Lạc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn con ngựa vẫn quỳ ở giữa sân,

ánh mắt tràn ngập dã tính một khắc trước còn sức sống tỏa ra bốn phía, nay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.