NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 284

– Vô Nhai, trong suốt mười năm ta cùng sư muội ở trên Thương Vụ

Môn, thật ra thời gian nàng ở cùng ngươi so với ta còn nhiều hơn đúng
không?

Hắn công việc quấn thân, không thể ngày ngày sớm chiều làm bạn cùng

nàng, mà Diệp Lạc lại không có lúc nào chịu ngồi yên, cả ngày chỉ thích ra
ngoài gây chuyện. Không yên lòng về nàng, lại không thể trách cứ, mỗi lần
rời khỏi Thương Vụ Môn, hắn đều để Vô Nhai ở lại bên nàng, vừa là để bảo
vệ an toàn cho nàng, cũng vừa là để hắn có thể bất cứ lúc nào cũng biết
được vị trí và tình hình của nàng.

Vô Nhai tuy kiệm lời, nhưng mỗi lần truyền thư đến đều là kể lại rất chi

tiết, nàng ăn cái gì, trêu đùa người nào, thầm mắng hắn bao nhiêu lần, nhớ
hắn bao nhiêu. Tất cả những thứ đó Vô Nhai đều ghi lại từ đầu chí cuối vào
danh sách.

– Vô Nhai, vì vậy nên ngươi còn hiểu nàng hơn cả ta, đúng không?

Vô Nhai cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên con sông chảy xiết, thật lâu sau

hắn nhẹ giọng nói.

– Đúng vậy, Vương gia.

Phong Phi Tự siết chặt nắm đấm.

– Phải tìm được nàng!

Hai ngày hai đêm tìm kiếm không có kết quả, Phong Phi Tự đứng ở bờ

sông, tinh thần ngày hôm nay còn sa sút hơn hôm qua.

– Vương gia, đại quân của Sùng Hưng đang dần tiếp cận biên giới nước

ta, cũng đã phái sứ giả trình quốc thư yêu cầu chúng ta hiệp trợ tìm Thái tử
đang mất tích trong địa phận nước ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.