NGẠI GÌ HUÝT SÁO MÀ TỪ TỪ ĐI - Trang 293

– Ngươi cứ như vậy mà tỉnh lại?

Quân Hoằng hiển nhiên không hiểu được lời của nàng, giọng khàn khàn.

– Nước!

– À, ngươi đợi chút! – Diệp Lạc chạy đến bờ sông, không có cái gì để

đựng nước, đành phải lấy tay múc nước lên rồi chạy nhanh về, từng chút
một đổ vào miệng hắn.

Trong đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly của Quân Hoằng phản chiếu

bóng dáng đang chạy dọc chạy xuôi của Diệp Lạc, khóe môi từ từ nhếch
lên. Cho đến khi Diệp Lạc không biết chính mình đã chạy bao nhiêu vòng,
giọng nói khàn khàn của hắn lại cất lên.

– Được rồi.

Diệp Lạc thở hổn hển, ngồi xuống một bên, nhìn hắn không chớp mắt.

Quân Hoằng cau mày.

– Mặt của ta có gì sao?

– Không có gì. – Diệp Lạc lắc đầu.

– Vậy ngươi đang nhìn cái gì?

– Quân Hoằng, ngươi không phải con giun, tại sao năng lực khôi phục

của ngươi lại tốt như vậy?

Quân Hoằng trợn mắt, suýt chút nữa tức đến hôn mê.

– Vậy phải thế nào mới đúng?

Diệp Lạc nghĩ nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.